Yến Thời nghe thấy câu cảm thán ấy của Khương Du, chỉ cười cười, trong lúc đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên buông xuống một quả ngư lôi .
Thanh niên hơi điều chỉnh tư thế ngồi, đáy mắt rõ ràng mang theo ý cười: “Thực ra, tôi chỉ là... đã quay về thôi.”
“Cái gì?”
“Tôi vốn dĩ là người của thế giới này, nửa năm trước gặp tai nạn xe hơi rồi hôn mê, lúc tỉnh lại thì thành Thái tử bị phế của Đại Yến – Yến Cảnh, năm ấy mới mười tám tuổi.” Giọng hắn rất nhẹ, “Tính cách tôi vốn không tốt, từ trước đến nay có thù thì nhất định trả, huống chi vị hoàng đế Đại Yến kia căn bản không thể gọi là cha tôi, nên khi ra tay, tôi chẳng hề do dự chút nào.”
Lúc mới bị đặt vào thân phận phế Thái tử, vị hoàng đế ấy mặc kệ việc tiểu hoàng tử nhà mình đấm đá Yến Cảnh tới mức nào. Thân thể phế Thái tử vốn đã suy nhược, bị quất mười mấy roi bằng roi ngựa thì gần như không thể sống nổi. Khi Yến Thời vừa mở mắt, thứ đầu tiên hắn thấy chính là roi da xé gió bay tới, nếu không phải tránh kịp, thì roi ấy chắc chắn đã trúng mặt, thậm chí có thể khiến hắn mù mắt.
Còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì đã suýt bị đánh chết thêm lần nữa, người thừa kế của nhà họ Yến, tính tình tất nhiên chẳng hiền lành, ngay lúc đó đã khắc ghi mối hận với hoàng thất Đại Yến.
“Có lẽ ngài không biết, sau khi tôi theo sứ thần đến Đại Hạ không lâu, Khương Đường thấy tôi sức khỏe yếu, còn ho ra máu, đã đưa tôi một chiếc khăn gấm.” Ánh mắt hắn chậm rãi dừng lại ở trước cửa bếp, đúng lúc cái đầu nhỏ của Khương Đường ló ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play