Bày sạp đoán mệnh xong mà tính ra được một vị… phụ hoàng, Khương Đường hoàn toàn không còn tâm trạng “nằm vùng” nữa, vội vàng thu dọn cờ thưởng và bảng hiệu, dẫn Khương Du quay về khách sạn.
Trên suốt đường đi, cậu cứ nắm chặt một vạt áo của Khương Du không rời, môi mím nhẹ, như thể trong lòng vẫn còn chưa yên. Văn Ngọc thì khác, từ lúc nhận ra Khương Du cũng xuyên tới đây, mặt hắn lúc nào cũng tươi cười, ríu rít không ngừng: “Đúng lúc tôi phải đi rồi, bệ hạ tới thì có thể ở lại bầu bạn với Đường Đường.”
“Không cần gọi là bệ hạ.”
“Chú?” Từ “chú” vừa ra khỏi miệng Văn Ngọc, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có gì đó sai sai. Nơi này không phải Đại Hạ, cũng chẳng có phân biệt quân thần gì, nhưng gọi Khương Du là “chú” lại khiến hắn thấy... hơi già quá. Dù sao nhìn qua, Khương Du cũng chỉ khoảng hơn bốn mươi.
Khương Du thì chẳng để tâm, khẽ gật đầu, sau đó cúi mắt nhìn về phía Khương Đường – người vẫn im lặng từ nãy tới giờ. Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng áp lên gò má mềm mại của thiếu niên, giọng dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Khương Đường liếc hắn một cái: “Vẫn thấy hơi khó tin.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT