Sáng hôm sau, Khương Đường và Văn Ngọc ngủ tới tận lúc mặt trời lên cao. Vì tối qua cậu không uống rượu nên tỉnh sớm hơn một chút. Mà khi Văn Ngọc vừa mở mắt, đập vào tầm nhìn đầu tiên lại là một gương mặt phóng to ngay sát mắt.
Người đại diện Đàm ca đang cúi xuống nhìn hắn với vẻ mặt không cảm xúc, dưới đôi mắt là một quầng thâm đen kịt, trông chẳng khác gì vừa bị người ta đấm hai cú vào mặt.
Ánh mắt Văn Ngọc từ từ dời xuống, lại thấy khuôn mặt Đàm ca đầy vẻ "tôi không tin vào nhân loại nữa".
Hắn lặng lẽ lùi ra sau hai bước, ánh mắt lướt qua vai Đàm ca tìm kiếm bóng dáng Khương Đường. Còn chưa kịp thấy người đâu, Đàm ca đã nghiến răng nói: “Nhìn ai thế? Khương Đường ra ngoài ăn sáng rồi, tôi bảo cậu ấy mua thêm bánh bao nhỏ.”
“Anh sao biết cậu ấy thích ăn bánh bao nhỏ?”
Đàm ca cười lạnh không dứt: “Không phải do cậu nói à? Rằng mỗi lần có bánh bao, nhân thịt đều phải móc ra để dành cho cậu ấy?”
Văn Ngọc nhớ lại một chút, quả thật có chuyện này. Đầu hắn vẫn còn hơi choáng, phải nằm trên giường hồi lâu mới lết được xuống. Lúc mũi chân vừa chạm đất nhét vào dép lê, hắn đột nhiên nhận ra gì đó, quay phắt đầu lại: “Không đúng, sao anh lại ở đây?!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT