Vừa ăn bánh bao vừa uống sữa đậu nành, Phương Phi Phi bỗng nhìn thấy một màn như vậy, suýt nữa thì phun cả ngụm sữa ra, khiến Hứa Nhạc An cũng được nếm trải một chút cảm giác mà hôm qua Diêu Sâm Lị từng trải qua. Nghe Hứa Nhạc An kể lại đầu đuôi, Phương Phi Phi đại khái cũng hiểu chuyện đã xảy ra.
Cảm thán Khương Đường đúng là thần tiên hạ phàm, hắn vừa cảm khái vừa muốn vung cờ khen thưởng, lại vừa muốn gào thét vì cái hành vi vừa “cùi bắp” lại vừa “khờ” này.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, khóe mắt đã liếc thấy ánh mắt Khương Đường và Văn Ngọc đồng thời sáng rực lên, cả hai cùng lúc vươn tay, mỗi người lấy một mặt của lá cờ thưởng. Khương Đường chọn mặt bên trái với dòng chữ: “Cảm tạ đại sư cứu mạng chó, thiên hạ thần toán ngài là số một”, gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười không kìm lại được. Cậu khiêm tốn chống cằm, nhẹ giọng nói: “Cũng không đến mức đó, quốc... Thầy tôi còn giỏi hơn tôi nhiều, thầy mới là thần toán lợi hại nhất.”
Quốc sư Đại Hạ – trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không chỉ có vậy, ngay cả chuyện Khương Đường xuyên thư ông cũng đã đoán trước, một chữ “ngưu” hoàn toàn không đủ để bao quát công tích vĩ đại của ông. Văn Ngọc từng nếm trải bản lĩnh của quốc sư, nhưng lúc này vẫn một lòng vỗ mông bạn tốt.
Hắn vỗ vỗ vai Khương Đường, nghiêm túc nói: “Cậu cũng đâu kém gì. Dù sao ông ấy lớn tuổi hơn cậu bao nhiêu rồi, đợi cậu lớn bằng ông ấy, chắc chắn cũng sẽ lợi hại như vậy!”
Nói xong, hắn lẩm bẩm một câu, “Tôi thật sự hơi nhớ họ rồi đó.”
Khương Đường nghe vậy, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt. Văn Ngọc chợt nhận ra mình vừa buột miệng nói gì đó, vội vàng đổi chủ đề. Lá cờ thưởng trên tay hắn cũng rất thú vị, hắn từng thấy mấy câu tương tự khi đọc bình luận fan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT