Sáng hôm sau, Khương Đường suýt nữa không bò nổi dậy khỏi giường, nhưng cũng không thể trách Yến Thời được. Miệng thì than mệt là cậu, nhưng bám riết lấy Yến Thời không buông cũng là cậu. Khương Đường trở mình trong chăn, làn da trắng nõn lộ ra lờ mờ những dấu vết đỏ lớn nhỏ. Cậu ghé vào người Yến Thời, ngẩng đầu nhìn chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, hỏi hắn: “Hôm nay anh không phải đi làm à?”
“Không cần.”
Yến Thời vừa dứt lời, điện thoại đặt bên cạnh bỗng reo lên dữ dội như đòi mạng. Khương Đường phản xạ còn nhanh hơn hắn, ngó qua nhìn màn hình, rõ ràng thấy ba chữ “ba” hiển thị ở trên.
Cậu lập tức rụt đầu về, chọc chọc cánh tay Yến Thời, giục: “Mau nghe đi, là bác.”
Yến Thời nhíu mày, nhưng điều đầu tiên phản ứng lại là: “Có thể gọi là ba.”
Nói rồi, hắn nhận cuộc gọi, vừa cất tiếng chào “ba” thì đã nghe giọng cha Yến lạnh tanh truyền đến: “Thẩm Lâm nói con ốm liệt giường mấy hôm nay, sao thế, sức khỏe không ổn à?”
Yến Thời: “?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT