Lúc trước hắn đến thôn Ngô Ninh, vừa hay bắt gặp hai tiểu đạo sĩ mặc đạo bào xám xịt đi từ trong thôn ra. Vừa nhìn thấy hai đứa trẻ đó, hắn lập tức nghĩ đến Khương Đường. Khương Đường cũng chỉ trạc tuổi hai người kia. Trần Hiên Vũ lúc đó bật cười, hỏi vị trưởng thôn ra đón tiếp: “Thôn các ông còn có tiểu đạo sĩ à?”
Trưởng thôn cũng cười theo, “Thôn tụi tôi thì không có, nhưng trên núi gần đây có đạo quán Huyền Thanh. Hai tiểu đạo sĩ kia là người của Huyền Thanh Quan.”
Vừa nói ông ta vừa chỉ lên dãy núi xa xa, “Ở trên ngọn núi kia đó. Huyền Thanh Quan dựng trên cao, nghe hai đạo sĩ nhỏ đó nói thì trong núi ít người lui tới, quan chủ quanh năm đi vắng, hiếm lắm mới về được một lần. Cho nên chuyện mua bán thường ngày đều do hai đứa nhỏ lo, người trong thôn với cả dưới trấn thấy tụi nhỏ còn nhỏ tuổi nên hay ưu đãi cho bọn chúng.”
“Chuyện đại khái là vậy.” Trần Hiên Vũ kể lại cho Khương Đường nghe mấy điều mình hỏi được từ trưởng thôn, cũng không hỏi cậu tìm hiểu chuyện này làm gì, chỉ nhắc nhở một câu: “Tôi nghe nói đường lên núi rất khó đi, nếu mấy người định lên đó tìm đạo sĩ, thì nên cẩn thận một chút.”
Khương Đường nghe xong vội đáp đã biết, còn cảm ơn Trần Hiên Vũ, nói sau này rảnh sẽ mời hắn ăn cơm.
Trần Hiên Vũ lúc ấy chỉ cười rồi đồng ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT