Lữ Mậu nhìn thấy màn hình điện thoại lóe sáng, tròng mắt trợn càng to hơn. Ông ta giãy giụa muốn vươn tay ra khỏi chăn để giật lại thứ kia, nhưng Lữ Nham chỉ nhìn ông ta rồi cười, giọng trào phúng không hề che giấu: “Hiện tại ông còn giành lại đồ từ tay tôi được sao?”
Lữ Mậu cảm thấy ngực mình từng cơn đau âm ỉ, chỉ đơn giản là thở thôi cũng đã vô cùng khó khăn, cứ như có người dùng gối đè lên mũi miệng , vải dày và sức nặng cùng lúc chặn lại hết thảy không khí, khiến ông ta không tài nào hít thở nổi.
Gió ngoài cửa sổ ngày càng mạnh, không biết từ khi nào đã kèm theo trận mưa rơi rào rào, từng giọt mưa đập vào cửa sổ như muốn xuyên qua lớp kính. Giọng Lữ Mậu nghẹn lại thành những tiếng ngắt quãng, run rẩy bên tai Lữ Nham: “Nếu mày báo cảnh sát… thì cũng sẽ bị cả thiên hạ chửi rủa.”
“Thì sao?” Lữ Nham cười lạnh, “Chẳng lẽ vì vậy mà phải che giấu tất cả chuyện ghê tởm của ông? Tôi còn phải lau mông hộ ông à? Đúng là buồn cười.”
Lữ Nham đút hai tay vào túi quần: “Bị chửi thì đã sao, ít ra tôi không thấy thẹn với lương tâm. Còn ông thì khác, tôi sẽ giao đoạn ghi hình này cho cảnh sát, để ông bị xét xử vì những chuyện tồi tệ từng làm. Còn cả công ty và tiền bạc mà ông trân trọng ấy, tất cả cũng sẽ được quyên góp đi hết.”
Người trên giường thở càng lúc càng nặng nề. Lữ Nham không thèm nhìn thêm một cái, xoay người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Quản gia đã đứng đợi sẵn ở ngoài, sống lưng thẳng tắp. Lữ Nham trông thấy ông, khẽ cười: “Lý bá, tôi gửi trước tiền lương cho ông. Có khi sau này sẽ không còn nhà họ Lữ nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play