Về thăm chốn cũ.
Bốn chữ này luôn mang theo một ít phiền muộn mơ hồ, như có một miếng bông ướt chặn ngay lồng ng.ực. Một khi con người cố gắng gợi lại ký ức, cơn đau âm ỉ và cảm giác nghẹt thở sẽ đồng loạt kéo đến. Nhưng nếu cứ phớt lờ, nó lại như mắc kẹt ở đó mãi, dày vò chính mình.
Đã mấy tháng trôi qua kể từ lần cuối đến đây. Khi đó, Hề Ngọc Nhữ gần như trốn chạy, cũng giống như rời đi, vừa chật vật vừa yếu đuối. Lần này anh quay lại với một tâm thế khác, lại có thêm Lê Phụng bên cạnh, những gì nhìn thấy bỗng nhiên cũng có phần thay đổi.
Từ sân bay đến khu dân nghèo châu D phải đi ngang qua khu du lịch núi Cẩm Ninh. Nhớ đến những chuyện từng xảy ra với Lê Phụng ở nơi này, Hề Ngọc Nhữ liền bảo tài xế dừng xe. Chỉ nhìn từ chân núi, nơi này dường như không khác trước là bao, hoa cũng là hoa đó, cây cũng không quá khác biệt, cảnh tượng quen thuộc làm tâm tình Hề Ngọc Nhữ bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn một chút.
“Em còn nhớ không, hồi cấp ba chúng ta từng tới đây, anh đã làm BBQ cho em ở sau núi.” Thật ra cũng không cần hỏi, bởi vì chuyện này chỉ xảy ra một lần, hắn chắc chắn nhớ rõ, chỉ là anh không nhịn được muốn nói gì đó, “Tiếc là lúc đó không chụp mấy tấm hình làm kỷ niệm.”
Lê Phụng đưa tay kéo tóc anh một chút, dùng một ngữ khí cực kỳ bình thản, nghe như không thèm bận tâm: “Lớp anh cứ luôn kéo anh đi chụp hình, rất nhiều người.”
Khi Lê Phụng nhắc nhở, Hề Ngọc Nhữ nháy mắt đã nhớ lại cảnh tượng náo nhiệt khi đó, ngoài miệng vẫn giả ngu: “Vậy à? Sao anh không nhớ rõ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT