Khi tin nhắn hẹn giờ của Hề Ngọc Nhữ sắp đến lúc tự gửi đi, anh và Lê Phụng được thả ra ngoài.
Cánh cửa phòng giam tự động mở ra, hành lang ngầm lạnh lẽo trống rỗng, không một bóng người. Bước chân vang vọng trong không gian rộng lớn, nhưng tâm trạng của Hề Ngọc Nhữ đã không còn tệ như lúc đến đây. Anh vẫn chưa hiểu được cách sinh hoạt của danh gia vọng tộc, vậy nên không định sính anh hùng tự mình giải quyết hết thảy, mà nói rõ ngọn nguồn cho Lê Phụng nghe.
Lê Phụng nghe xong cũng không có vẻ ngạc nhiên, chỉ nói: “Em biết rồi.”
Hề Ngọc Nhữ mơ hồ cảm thấy Lê Phụng không muốn anh nhúng tay vào chuyện này, có lẽ hắn sợ anh bị kéo sâu vào vũng nước đục này, hoặc chưa muốn bộc lộ hết góc tối của gia đình mình cho anh thấy, nhưng dù là gì đi nữa thì anh cũng tôn trọng ý muốn của Lê Phụng, áp xuống những cảm xúc dư thừa. Anh tin rằng, với tư cách là người bị hại, Lê Phụng sẽ có cách giải quyết chuyện này thỏa đáng.
Suốt quãng đường từ hầm ngục lên đến mặt đất, không có ai ngăn cản bọn họ, không biết là do quyền lực của Tần Khiết ở trong nhà thật sự lớn như vậy, hay là Lê Thu Lâm quyết định “đặc xá” cho Lê Phụng. Khi đến trước căn biệt thự chính, Lê Phụng dừng bước, hỏi Hề Ngọc Nhữ có muốn cùng hắn vào trong không.
“Tôi không vào đâu.” Hề Ngọc Nhữ đoán Lê Phụng muốn tìm Tần Khiết tính sổ, vậy nên anh lắc đầu, “Tôi không muốn thấy bọn họ, sợ sẽ không kiềm chế được. Châu A không giống châu D, đánh người ở đây sẽ bị mời đi uống trà.”
Lê Phụng cũng không ép buộc, một mình đi vào trong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play