Thang máy đang đi xuống.

Khi đến tầng hầm, phát ra tiếng ‘ding’.

Lâm Trục và Nghiêm Nhược Quân lần lượt bước ra khỏi thang máy.

Người đàn ông đã thay một bộ vest thường ngày sạch sẽ, chiếc áo sơ mi trắng bằng lụa phản chiếu ánh bạc nhạt dưới ánh đèn, vạt áo sơ vin vào chiếc quần âu màu xám đậm, được một chiếc thắt lưng rộng chừng hai ngón tay thắt lại tạo thành đường cong rất khoa trương.

Eo anh quá nhỏ, chân lại quá dài, vóc dáng thon thả đến mức sánh ngang với người mẫu sàn diễn.

Khiến Lâm Trục nghi ngờ liệu bình thường anh có ăn quá ít hay không.

Nhưng Nghiêm Nhược Quân không gầy kiểu bệnh trạng, trông cân đối vừa vặn, bộ vest thường ngày rộng rãi này cũng không trang trọng như bộ vest trước, ngược lại còn làm yếu đi khí chất của người ở vị trí cao, khiến anh trông lười biếng và quý phái hơn.

Người đàn ông một tay đút túi đi trước, Lâm Trục theo sau anh nửa bước, tay xách hai túi giấy đựng quần áo bẩn.

Do phản ứng bất thường của Nghiêm Nhược Quân trước đó, Lâm Trục nghĩ rằng anh không thích người khác chạm vào quần áo mình đã mặc, nên không nói sẽ giúp thu dọn nữa, chỉ tiện tay xách đi sau khi trả phòng.

Hai người đang đi về phía bãi đậu xe dưới lòng đất.

Theo lời của Nghiêm Nhược Quân...

Để cảm ơn Lâm Trục đã không quản ngại khó khăn giúp anh sấy tóc, anh quyết định tiện đường đưa Lâm Trục về nhà, dù sao cũng không có lần sau nữa.

Về điều này, hệ thống tỏ ra nghi ngờ.

Nhưng nó không nói gì, chỉ lén lút gửi một bức ảnh meme mèo và chuột: [Ồ, Tom tội nghiệp bị thao túng trong lòng bàn tay.jpg]

Tối nay Nghiêm Nhược Quân tự lái xe đến, là một chiếc Ferrari màu đỏ, thân xe có đường nét mượt mà, màu sắc tươi sáng rực rỡ, đầy tính tạo hình.

Trong nguyên tác có nói, từ nhỏ anh đã được giáo dục nghiêm khắc, sở thích không giống Omega bình thường, ngoài công việc, anh còn ưa chuộng những hoạt động giải trí mang lại cảm giác kích thích mạnh mẽ.

Ví dụ như nhảy dù, đua xe.

Nghiêm Nhược Quân thậm chí còn có các chứng chỉ nghề nghiệp tương ứng.

Điểm này hoàn toàn khác biệt so với vẻ ngoài lạnh lùng, tinh xảo của anh, tạo cảm giác tương phản mạnh mẽ, khiến người ta không tự chủ được mà nảy sinh ham muốn khám phá mãnh liệt.

Lâm Trục cũng không ngoại lệ.

Trong mười tám năm đầu đời, phạm vi xã giao của cậu rất đơn giản, phần lớn là giáo viên và bạn học, chưa bao giờ gặp một người đàn ông lớn tuổi như Nghiêm Nhược Quân, mỗi cử chỉ đều toát lên sức hút khó tả.

Đèn xe lóe lên.

Khóa xe lập tức được mở.

Nghiêm Nhược Quân ngồi vào ghế lái trước, Lâm Trục đi theo ngồi vào ghế phụ, trước khi thắt dây an toàn, cậu đặt hai túi giấy đang cầm trên tay xuống ghế sau.

Trước khi khởi động xe, Nghiêm Nhược Quân hỏi: "Cậu sống ở đâu?"

Khi tạo dữ liệu cơ thể cho Lâm Trục, hệ thống đã nhập ký ức của nhân vật chồng cũ tra nam cho cậu, và còn tự động bổ sung tất cả các chi tiết, vì vậy cậu đã báo ra một địa chỉ rất trôi chảy.

Không phải địa chỉ nhà họ Lâm.

Mà là một khu dân cư giàu có ở trung tâm thành phố, nơi tấc đất tấc vàng.

Thân thế của chồng cũ tra nam không mấy tốt đẹp, cũng chưa bao giờ bước chân vào cửa lớn nhà họ Lâm, mà vẫn luôn sống một mình bên ngoài, bình thường do bảo mẫu chăm sóc sinh hoạt hàng ngày.

Nói cho cùng, tất cả đều là những khoản nợ cũ do thế hệ trước để lại.

Mẹ cậu, Tần Tư Noãn, là mối tình đầu của bố cậu, Lâm Thành, tiếc là hai người không môn đăng hộ đối, bị nhà họ Lâm chia cắt.

Nhiều năm sau, hai người gặp lại nhau.

Tần Tư Noãn vẫn độc thân, còn Lâm Thành đã kết hôn với một Omega môn đăng hộ đối khác, sinh ra con trai Lâm Tu Kiệt.

Hai người năm đó yêu nhau nồng nhiệt, chia tay không cam lòng, sau bao năm xa cách, dưới tác dụng của rượu, họ đã quấn quýt bên nhau, sau đó lại phát triển thành mối quan hệ tình nhân.

Tần Tư Noãn vốn là một Omega đặt tình yêu lên trên hết, cùng với việc thiết lập đánh dấu trọn đời, sự chiếm hữu của bà đối với Lâm Thành ngày càng mạnh mẽ, bắt đầu yêu cầu Lâm Thành ly hôn, cho mình một danh phận.

Lâm Thành không còn là người trẻ tuổi năm xưa sẵn sàng từ bỏ quyền thừa kế vì tình yêu, vì vậy ông ta đã không đồng ý.

Đúng lúc ông ta muốn kết thúc mối quan hệ này, Tần Tư Noãn mang thai. Bà đặt hy vọng vào phôi thai này, lấy cớ đi giải sầu rời khỏi Bắc Đô, giấu tất cả mọi người sinh con rồi mới quay về, và đặt tên cho đứa bé là 'Lâm Trục'.

Ý nghĩa của tên là: Theo đuổi hạnh phúc.

Tuy nhiên, cách theo đuổi méo mó này định sẵn không có kết cục tốt đẹp. Ngay cả khi mối quan hệ của bà và Lâm Thành bị phanh phui, Lâm Thành cũng không nhượng bộ, chỉ sắp xếp cho bà và con ở bên ngoài.

Tần Tư Noãn không phải một Omega ham tiền, dưới sự xa lánh dần của Lâm Thành, bà trở nên trầm cảm và cáu kỉnh, cuối cùng đã chọn kết thúc cuộc đời mình vào năm Lâm Trục mười tuổi.

Về điều này, Lâm Thành cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng cũng vô ích. Vì những năm đó mọi chuyện huyên náo quá khó coi, nhà họ Lâm và bên vợ đều cực kỳ bài xích mẹ con Tần Tư Noãn, nên ông ta đã không đưa Lâm Trục về, chỉ có thể bồi thường bằng tiền.

Cũng chính vì thế, từ nhỏ Lâm Trục đã có nội tâm méo mó, tăm tối, mang ác ý mạnh mẽ với Lâm Tu Kiệt, một mặt hắn buông thả bản thân, tự sa ngã, mặt khác lại luôn so sánh mình với người anh trai cùng bố khác mẹ ưu tú.

Có thể tưởng tượng được, nội tâm hắn chỉ càng ngày càng vặn vẹo.

Còn độ tương hợp pheromone cực cao với Nghiêm Nhược Quân, thì là một bước ngoặt trong cuộc đời sa ngã của hắn, bước ngoặt duy nhất có thể khiến hắn vượt lên trên Lâm Tu Kiệt, đạt được cảm giác thỏa mãn.

Lâm Trục, người có toàn bộ ký ức nhân vật, không kìm được thầm thở dài: Cho dù có lý do gì đi nữa, việc mang ý nghĩ đó để làm hại người khác cuối cùng vẫn là sai.

Nghiêm Nhược Quân vô tội đến nhường nào?

Nghĩ đến đây, Lâm Trục lại muốn thở dài.

Hiện giờ cậu buộc phải đóng vai một thiếu niên u ám, dựa vào độ tương hợp pheromone mà tùy tiện làm tổn thương Nghiêm Nhược Quân.

Trong tình huống này, Nghiêm Nhược Quân lại còn muốn thử với mình ư??

Lâm Trục không kìm được liếc nhìn sườn mặt của người đàn ông, khi chiếc Ferrari lái ra khỏi bãi đậu xe ngầm, mới dùng giọng điệu khó tin nói:

"Có lẽ tôi không tốt như anh nghĩ?"

Một lúc lâu.

Nghiêm Nhược Quân đột nhiên cười một tiếng, tiện tay hạ cửa sổ xuống một khe hở, tiếng gió rít lập tức tràn vào trong xe, khiến giọng nói của anh bị thổi bay, lúc xa lúc gần:

"Với biểu hiện của cậu tối nay, còn muốn tôi nghĩ cậu tốt đến mức nào nữa?"

Mặt Lâm Trục lập tức đỏ bừng.

Cũng phải.

Đến muộn, chảy máu mũi, đột nhiên phát tình, còn cắn người ta đau đến phát khóc... Suốt cả một buổi tối, dường như cậu chỉ làm những chuyện ngu ngốc, y như một chú chó Golden Retriever ngốc nghếch đơn bào.

Lúc này, Nghiêm Nhược Quân gọi một tiếng: "Lâm Trục."

Lâm Trục nghiêng đầu nhìn sườn mặt người đàn ông luôn nhìn thẳng về phía trước, ánh đèn neon rực rỡ của thành phố xuyên qua khe cửa sổ, nhanh chóng lướt qua người anh, phác họa những đường nét ẩn hiện.

"Tôi không nghĩ cậu tốt đến mức nào, bản thân tôi cũng có rất nhiều thói xấu." Nghiêm Nhược Quân thành thật nói, "Nếu trong quá trình ở chung, chúng ta cảm thấy không hợp nhau thì cứ bình thản chia tay, cậu thấy sao?"

Anh quả thực rất thành thật, nói thẳng những điều khó nghe trước: "Ngay cả khi cậu đồng ý thử tiếp xúc với tôi, tôi cũng có một yêu cầu: trước khi mối quan hệ được xác định hoàn toàn, tôi không định nói cho người khác biết chuyện của chúng ta, cũng sẽ không hủy bỏ hôn ước trước thời hạn, cậu có chấp nhận được không?"

Nếu là bất kỳ Alpha nào khác, anh sẽ không nói ra những lời này. Không cần suy nghĩ, không Alpha nào có thể đồng ý điều khoản ' nhục nước mất chủ quyền' như vậy.

Nhưng Lâm Trục thực sự ngốc nghếch đáng yêu quá mức, khiến anh muốn thử lớn mật một lần.

Chỉ là Nghiêm Nhược Quân và cậu không phải tình cờ gặp gỡ đơn thuần, giữa hai người còn có vô số vướng mắc của hai nhà Nghiêm Lâm, và cả bệnh tình của anh nữa... Nếu sớm công khai, mối quan hệ mong manh này chắc chắn sẽ phải đối mặt với nhiều tác động không cần thiết từ bên ngoài.

Đây không phải điều Nghiêm Nhược Quân muốn.

Anh muốn được ở bên Lâm Trục một cách tự nhiên.

Lâm Trục cũng đúng như Nghiêm Nhược Quân nghĩ, hoàn toàn không cảm thấy tự trọng Alpha của mình bị xúc phạm, ngược lại còn mang nặng cảm giác tội lỗi với người đàn ông.

Cậu bị ràng buộc với 'hệ thống sắm vai chồng cũ', mục đích tiếp cận Nghiêm Nhược Quân vốn đã không trong sáng, điều này khiến cậu cảm thấy mình như một kẻ lừa đảo tình cảm.

Anh chồng cũ tra nam.

Chỉ năm chữ ngắn ngủi, nhưng lại bao hàm hai tầng ý nghĩa.

Hai chữ 'tra nam' không cần giải thích nhiều, còn ba chữ 'anh chồng cũ' thì lại ám chỉ rằng cậu và Nghiêm Nhược Quân căn bản sẽ không có kết quả, định sẵn sẽ kết thúc bi kịch.

Đúng lúc này, hệ thống cảm nhận được ký chủ nhà mình đang rối như tơ vò, suy nghĩ như tàu lượn siêu tốc, không kìm được nhảy ra khuyên nhủ:

"Ký chủ không phải đã đọc nguyên tác rồi ư? Vai diễn của cậu chỉ là công cụ để thúc đẩy nhân vật chính thức tỉnh thôi, tình yêu đích thực của nhân vật chính là Lâm Tu Kiệt đó!"

"Sau khi bổ sung thành công tình tiết 'ly hôn' cuối cùng, cậu có thể offline rồi, nhân vật chính sẽ được Lâm Tu Kiệt ở bên cạnh vực dậy tinh thần, thuận lợi chữa khỏi căn bệnh gen đã đeo bám anh nửa đời người. Kết cục, hai người sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của pheromone, trở thành cặp đôi yêu nhau tâm đầu ý hợp thật sự."

"Đây chẳng phải là một chuyện tốt ư?"

Hệ thống nghi hoặc hỏi.

Lâm Trục: "Ừm."

Thấy dưới sự an ủi của mình, cảm xúc của ký chủ lại nhanh chóng lao dốc như đường parabol, hệ thống lập tức đổ mồ hôi hột bổ sung:

"Khụ... Ký chủ, cậu phải nghĩ thế này này, đợi khi tất cả các điểm cốt truyện quan trọng được bổ sung đầy đủ, cậu có thể hồi sinh trở về thế giới ban đầu, và thế giới trong sách này cũng có thể thoát khỏi khủng hoảng một cách suôn sẻ, đây là nhất tiễn song điêu! Đôi bên cùng có lợi!"

"So với tổn thất mang lại khi hẹn hò một mối tình định sẵn sẽ chia tay, ít nhất nhân vật chính sẽ không hoàn toàn biến mất do thế giới trong sách sụp đổ đúng không?"

"Cả hai cùng chết và cả hai cùng sống, đương nhiên là chọn cả hai cùng sống rồi!"

Bây giờ là gần mười giờ tối.

Lưu lượng xe cộ trên đường không quá tắc nghẽn, chiếc Ferrari màu đỏ vụt qua nhanh chóng và ổn định như một ảo ảnh.

Hệ thống định vị hiển thị còn khoảng hai mươi phút nữa là đến đích.

Hai mươi phút sau.

Chiếc xe đến đích, dừng lại bên ngoài cổng khu dân cư.

Giọng AI nữ vang lên đúng lúc: "Bạn đã đến 'Thế kỷ Thiên Hằng', chuyến định vị này kết thúc."

Trong xe tối tăm, hai tay Nghiêm Nhược Quân vẫn đặt trên vô lăng, lặng lẽ ngồi vài giây, rồi mới mở miệng hỏi: "Bé câm, cậu nghĩ kỹ chưa?"

Suốt đường đi Lâm Trục đều im lặng, phần lớn thời gian đều nhìn những bóng hình lùi lại nhanh chóng ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, thỉnh thoảng rất kín đáo liếc nhìn người đàn ông với ánh mắt phức tạp.

Phải thừa nhận, hệ thống nói rất có lý.

Ánh đèn đường xuyên qua khe cửa xe, chiếu xiên vào, vừa đúng vị trí mắt Nghiêm Nhược Quân, làm cho vệt xám xanh ẩn sâu trong đáy mắt trở nên trong suốt.

Nên miêu tả nó thế nào nhỉ?

Lâm Trục nhìn thẳng vào vệt xám xanh đó, há miệng, hỏi: "Nếu cuối cùng anh phát hiện ra từ đầu đến cuối giữa chúng ta chỉ là một sai lầm thì sao?"

Cậu lại hỏi: "Nếu tôi và anh định sẵn không thể đi đến cuối cùng thì sao?"

Nghiêm Nhược Quân chỉ nghiêng đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt Lâm Trục, thản nhiên đáp: "Điều đó có quan trọng à?"

Gam màu xám xanh theo nụ cười phóng khoáng của anh trở nên rực rỡ và lấp lánh hơn, tràn đầy sức sống hơn cả những chồi non mới nhú của mùa xuân, tươi tốt hơn cả bóng râm dày đặc của mùa hè, lấy tư thế không thể cản phá nhấn chìm Lâm Trục.

Nghiêm Nhược Quân chỉ nói:

"Lâm Trục, tôi không bao giờ vay mượn tương lai."

"Điều tôi muốn, chính là khoảnh khắc này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play