Nghiêm Nhược Quân đang trêu cậu.

Tuy nhiên, Lâm Trục, một học sinh thuần khiết chưa từng yêu đương, làm sao có thể đối phó với cảnh tỏ tình như thế này, lập tức căng thẳng ngả người về phía sau, suýt nữa thì loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Cảm giác tê dại ở chân lập tức dâng lên, như bị điện giật, khiến cậu không tự chủ được mà mím môi, biểu cảm đặc biệt khó coi.

Nghiêm Nhược Quân luôn theo dõi biểu cảm và hành động của cậu, thuận theo tình hình nói: "Đương nhiên, cậu cũng có thể từ chối, chuyện này không thể miễn cưỡng."

Thấy Lâm Trục ngẩng đôi mắt cụp xuống nhìn sang, trong mắt dường như lóe lên vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ, người đàn ông cười nhẹ, bỏ chân đang chống trên mép giường xuống.

Anh cười như không cười nói: "Không cần lo lắng về vấn đề độ tương hợp pheromone giữa cậu và tôi, không có cậu, tôi cũng có thể sống bình thường, chuyện tối nay..."

"Cứ coi như là một tai nạn đi."

Nghiêm Nhược Quân đứng dậy, thuận thế định đi ra ngoài, dùng giọng điệu nhẹ bẫng nói: "Nếu đã vậy, cứ coi như tối nay chúng ta chưa từng gặp nhau?"

"Sau này cũng không cần gặp nữa..."

Lâm Trục không thể chen lời suốt quá trình, ngơ ngác nhìn bóng lưng Nghiêm Nhược Quân ung dung biến mất trong phòng ngủ, hoàn toàn không hiểu tại sao bầu không khí vừa nãy còn mập mờ đến mức khiến cậu hoảng loạn, mà giây sau lại đột ngột xoay chuyển?

Khiến cậu bối rối vô cùng, tim cũng vô cớ cảm thấy nặng nề.

Lâm Trục đứng dậy, chợt bị một tia sáng trắng thoáng qua làm lóa mắt.

Nguồn sáng đó đến từ một góc khuất trên tủ đầu giường, nếu không phải do động tác ngồi xổm, cậu cũng không thể phát hiện ra.

Lâm Trục nhìn kỹ, hơi thở đột nhiên ngừng lại, tim đập như muốn nhảy ra ngoài vì thiếu oxy, vang dội trong lồng ngực, đập thình thịch.

Đó là một ống thuốc ức chế mạnh dành cho Alpha.

Trước đó ở nhà vệ sinh tầng một, Lâm Trục tưởng người đàn ông đến tay không, nhưng không ngờ áo vest của anh lại chứa một ống thuốc ức chế mạnh loại mới nhất trên thị trường.

Trong tình huống đó, Nghiêm Nhược Quân đã không hề lấy thuốc ức chế ra, mà lại căng thẳng và do dự để Lâm Trục đánh dấu mình.

Anh đang nghĩ gì?

Lâm Trục không thể đoán được.

Không phải anh đã nghe một chuỗi dài tin tức tiêu cực về tên chồng cũ tra nam đó ư? Tối nay không phải chỉ đơn thuần là đến đối phó với gia đình ư?

Tại sao vẫn... vẫn...

Như Lâm Trục không thể hiểu được lựa chọn của Nghiêm Nhược Quân, cậu cũng không thể hiểu được tại sao lúc này mình lại tức giận vô cớ, bèn dứt khoát từ bỏ việc tìm kiếm câu trả lời, theo bản năng đi ra ngoài.

Trong phòng khách.

Nghiêm Nhược Quân quay lưng lại với cậu, Lâm Trục chỉ có thể thấy cánh tay anh cong lại bên người, trên đó đặt bộ quần áo sạch lấy ra từ túi giấy, tay kia giơ lên ngang tai, không biết đang vuốt tóc hay làm gì.

Anh sắp đi rồi.

Lâm Trục nhận thức rõ ràng điều này.

Nghiêm Nhược Quân là một người dứt khoát, một khi đã quyết định thì không hối hận, cũng không quay đầu lại. Lâm Trục, người đã đọc nguyên tác, biết rõ điều này nhất.

Mặc dù rất có thể hai người sẽ lại gặp nhau vào kỳ phát tình tiếp theo do bệnh tình của Nghiêm Nhược Quân, nhưng Lâm Trục lại vô cớ cảm thấy không vui.

Tai nạn xe hơi đột ngột, việc xuyên sách thần kỳ, nhiệm vụ sắm vai không thể trốn tránh... Trong thời gian ngắn đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến Lâm Trục khó lòng chống đỡ, làm cậu ứng phó không kịp.

Lời nói giống như tỏ tình của Nghiêm Nhược Quân là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.

Thần kinh đang trên bờ vực của Lâm Trục hoàn toàn đoản mạch, đành phải hành động theo khao khát sâu thẳm nhất trong lòng.

"Bộp!"

Lâm Trục tiến lên một cách nặng nề, tóm chặt cánh tay người đàn ông đang khoác quần áo, lực tay có hơi mạnh.

Nghiêm Nhược Quân đột nhiên bị thiếu niên nắm chặt bắp tay, thân hình anh khựng lại, anh nghiêng mặt nhìn sang, đợi vài giây mới nghe thấy Lâm Trục khó nhọc nặn ra hai chữ.

"Đừng đi."

Nghiêm Nhược Quân lộ vẻ mặt nhàn nhạt, đột nhiên nói: "Chuyện tôi vừa nói, cậu cứ coi như tôi chưa nói gì."

Nghe vậy, môi Lâm Trục mím chặt hơn, tay cậu như thép siết chặt bắp tay người đàn ông, lại như một cái máy ghi âm lặp lại một câu: "Đừng đi, xin anh đấy."

Người đàn ông quay người lại.

Cuối cùng Lâm Trục cũng thấy tay anh giơ lên ngang tai rốt cuộc đang làm gì.... anh đang gọi điện thoại???

Chỉ thấy Nghiêm Nhược Quân giơ điện thoại lên, lạnh nhạt nói: "Thôi nhé, tôi cúp máy đây."

Đầu dây bên kia.

Tài xế mặt đầy ngơ ngác: "Ồ ồ, vâng Nghiêm tổng, vậy tôi không qua nữa nhé?"

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã truyền đến vài tiếng "tút tút".

Vợ anh ta lại gần, tò mò hỏi: "Nghiêm tổng tối nay có tiệc tùng à? Kêu anh tăng ca?" Trên mặt không chút thất vọng hay bất mãn.

Dù sao làm việc cho Nghiêm tổng đãi ngộ tốt, phúc lợi nhiều, đối mặt với yêu cầu tăng ca đón đưa thường xuyên, bao nhiêu cảm xúc của cô cũng bị những phong bì đỏ dày cộp dập tắt hết rồi.

"Không phải." Tài xế lắc đầu, "Nghiêm tổng đã bảo thư ký Trần đẩy hết các buổi tiệc tối nay rồi, còn đặc biệt cho anh nghỉ phép, giờ chắc là lịch trình riêng tư?"

Nghiêm tổng rất ít khi yêu cầu tài xế đưa đón khi đi làm chuyện riêng tư, hơn nữa luôn cảm thấy giọng điệu của Nghiêm tổng vừa nãy hơi kỳ lạ?

Ưmmm.

Nghe sao giống giọng điệu khi Nghiêm tổng bẫy người ta vậy nhỉ???

Đầu bên kia.

Phòng khách khách sạn rộng rãi sáng sủa, yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng người, chỉ nghe thấy âm thanh chạm ảo phát ra khi ngón tay gõ trên màn hình.

"Bíp bíp, bíp bíp bíp..."

Nghiêm Nhược Quân vẫn mặc chiếc áo choàng tắm trắng tinh, lúc này đang ngồi trên sofa bắt chéo chân, cúi đầu bấm điện thoại.

Lâm Trục ngồi xổm bên chân anh, cái đầu vàng óng tươi sáng vùi vào cánh tay, vành tai lộ ra mờ mờ đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ.

Nghiêm Nhược Quân động đậy chân, như vô tình nói: "Tôi phải đi rồi."

Cái đầu vàng cam lắc lắc, im lặng nói 'không'.

Nghiêm Nhược Quân dùng ngón cái chọc chọc trên màn hình, rồi lại thờ ơ nói: "Cậu không muốn yêu đương với tôi, lại còn không muốn tôi đi, thật sự muốn '*' với tôi à?"

Lâm Trục nhỏ giọng phản bác: "Không phải."

Nghiêm Nhược Quân tắt màn hình điện thoại, tiện tay ném lên sofa, liếc nhìn chú chó nhỏ lông vàng đang vùi đầu dưới chân mình từ trên cao: "Vậy cậu có ý gì?"

Anh đợi một lúc, không thấy trả lời, bèn khẽ chậc một tiếng: "Buông ra."

Chỉ thấy ngón tay thiếu niên động đậy, nhưng vẫn không buông lỏng vạt áo choàng tắm đang nắm chặt.

Nghiêm Nhược Quân lại chậc một tiếng: "Rảnh rỗi không có việc gì làm thì..." Anh dừng lại một chút, nói nốt nửa câu sau một cách hờ hững.

"Giúp tôi sấy tóc."

Lâm Trục không nói một lời nhặt chiếc máy sấy tóc trên sofa bên cạnh lên, tìm thấy một ổ cắm ở đế phía sau sofa, cắm điện xong liền bắt đầu sấy tóc cho Nghiêm Nhược Quân.

Tiếng ù ù của luồng gió ấm thổi ra từ miệng máy.

Lâm Trục một tay cầm máy sấy tóc lắc lư, tay kia cẩn thận luồn qua tóc Nghiêm Nhược Quân, rất tỉ mỉ không chạm vào da thịt đối phương.

Tóc Nghiêm Nhược Quân khá mềm, dù lượng tóc đáng kinh ngạc nhưng rất nhanh đã khô, dáng vẻ không tạo kiểu tóc trông rất trẻ trung, hoàn toàn không thấy đã gần ba mươi tuổi, mà giống một sinh viên đại học hào hoa phong nhã hơn.

Lâm Trục 'tách' một tiếng tắt máy sấy tóc, lại không biết phải làm gì, dù ngồi xổm hay đứng đều rất gượng gạo, nhưng nếu bảo cậu nói gì đó với Nghiêm Nhược Quân, miệng cậu lại không thể thốt ra lời nào.

Đúng là một kẻ lầm lì.

Hệ thống ghi chép cốt truyện, người chứng kiến toàn bộ, lặng lẽ hỏi: "Ký chủ, nên nói thì vẫn phải nói... Cậu không thấy nhân vật chính đang thả thính cậu sao???"

Lâm Trục: "Không có mà?"

Đúng lúc này.

Nghiêm Nhược Quân ngẩng đầu, móc ngón tay cậu, ra hiệu cho Lâm Trục lại gần hơn.

Lâm Trục do dự cúi người xuống, chỉ nghe thấy anh gần như dùng hơi thở, nói rất khẽ,

"Cảm ơn nhé."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play