Koi theo sau ông chú mập đi suốt một đoạn, ngang qua một tiệm quần áo thì ông ấy dừng lại, cẩn thận mua cho Koi một bộ đồ sạch sẽ. Sau đó hai người tới một cửa tiệm sát biển, quả nhiên là tiệm cà ri. Bên ngoài tiệm có cầu thang dẫn thẳng lên tầng hai, cả hai cùng đi thẳng lên.
Vừa mở cửa, tiếng trẻ con cười đùa liền vọng ra.
Ông chú mập dẫn Koi tới phòng tắm. Kết quả là Koi – đứa quanh năm nghèo kiết xác – không biết dùng hàng, vẫn là ông chú phải chỉ dẫn một hồi Koi mới học được.
Nghĩ tới vẻ lúng túng của Koi, cùng cái tư duy kiểu “ai cho đồ ăn là ba” của con bé, ông chú không kìm được mà thở dài. Ông ấy cũng chẳng biết đứa trẻ này trước đây sống kiểu gì nữa.
Koi tắm rửa xong, thay quần áo mới, không hiểu sao lại bắt đầu thấy căng thẳng. Cô đứng trên hành lang, nhìn về phía cửa ra vào, chỗ đó có mấy đôi giày con nít xếp ngay ngắn, móc treo đầy ô với áo mưa, còn có một chậu cây nhỏ. Không khí sinh hoạt tràn ngập khắp nơi.
Bỗng nhiên, Koi nhận ra, đây là nhà của con người.
Không phải cái nhà kho ẩm thấp, không phải toà nhà toàn xác chết, mà là nhà thật sự, có người sống, có hơi thở, có tiếng cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT