Chương 2 – Ngày thứ hai sau khi trọng sinh

Tác giả: Quang Hải

Edit: Trăng Sáng Hạ Sang

“Cô Diêu?” Lục Ly nhìn người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hiền từ đang đứng trước mặt mình, không dám tin chớp mắt mấy lần. Rõ ràng cậu còn nhớ rất rõ, mình vừa mới ngất xỉu trên giường bệnh cơ mà? Tại sao trong chớp mắt lại thấy cô giáo chủ nhiệm cấp ba của mình hiện ra ngay trước mặt? Đây là ảo giác sao?

“Ừm?” Diêu Thu nghi hoặc nhìn Lục Ly, thấy cậu ngây người không phản ứng gì thêm, liền phất tay ra hiệu: “Mau quay lại lớp đi, đừng làm trễ giờ học.”

Lục Ly ngơ ngác gật đầu, nhận lấy bài kiểm tra từ tay cô, vừa đi ra ngoài vừa lật xem. Nhìn nét chữ quen thuộc trên mặt giấy, lòng cậu chợt xao động. Cậu bước đi xa khỏi văn phòng, nhìn thấy học sinh trên sân thể dục đang vội vã trở về lớp khi chuông học reo lên, cùng với các tấm poster tuyển sinh dán trên tường… Lục Ly bất ngờ nhéo mạnh vào cánh tay mình một cái.

Đau nhói. Đau thật. Không phải mơ.

Dụi mắt thật mạnh, mở ra lần nữa, trước mắt vẫn là khung cảnh ban nãy. Ngoại trừ hơi nhòe một chút, tất cả đều rõ ràng như thật.

Không phải ảo giác. Không phải mơ. Chẳng lẽ… mình trọng sinh rồi?

Ý niệm ấy đột nhiên lóe lên khiến toàn thân Lục Ly run rẩy. Cậu siết chặt bài kiểm tra trong tay theo bản năng.

Tình huống hiện tại… rốt cuộc là thế nào?

Đầu óc Lục Ly cuối cùng cũng vận hành trở lại. Nhớ đến lời cô Diêu vừa nói, cậu nhanh chóng điều chỉnh đồng hồ điện tử trên cổ tay để xem ngày: mùng 3 tháng 4.

Sắc mặt Lục Ly chợt trầm xuống. Cậu nhớ ra chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm này.

Khi ấy, trường cấp ba số 2 phát hiện có học sinh trộm đề kiểm tra mô phỏng, nhưng người đó hành động vào ban đêm. Camera trường lại không đủ rõ, chỉ xác định được đó là một nam sinh, thân hình cao lớn, ngoài ra hoàn toàn không rõ diện mạo.

Sau khi điều tra, danh sách tình nghi dừng lại ở lớp 1, nơi có Lục Ly và Lục Hạo – em trai cậu. Bởi vì chiều cao và dáng người đều tương đồng với nghi phạm. Cuối cùng, Lục Hạo nói với cậu rằng mình bị người khác ép buộc nên mới làm như vậy, hy vọng Lục Ly có thể đứng ra nhận tội thay để bảo vệ tiền đồ cho hắn.

Lúc đó, dù không cam lòng, nhưng dưới sức ép từ gia đình – ai cũng cho rằng Lục Hạo học giỏi, còn Lục Ly thì thành tích bết bát, dù bị xử phạt cũng chẳng ảnh hưởng gì. Cuối cùng, Lục Ly đã chọn đứng ra gánh tội thay.

Nghĩ đến cái gọi là “thành tích tốt” của Lục Hạo, mắt Lục Ly nheo lại. Nếu cậu nhớ không lầm, khi thi đại học, Lục Hạo khiến người người kinh ngạc vì kết quả chỉ được dưới 200/750 điểm – thậm chí chưa đến một nửa điểm trung bình thường ngày. Lý do được đưa ra là do sốt cao đột ngột.

Nhưng giờ ngẫm lại, căn bệnh đó có quá trùng hợp không? Và liệu thành tích trước kia của Lục Hạo có phải đều là… gian lận?

Lần này, Lục Ly tuyệt đối không định gánh tội thay nữa.

Nhưng nghĩ kỹ lại – hiện tại cậu đã nhận tội, trường học vẫn chưa tuyên bố xử phạt. Nếu giờ khai ra Lục Hạo, chỉ e cũng không ai tin, bởi Lục Hạo xưa nay luôn nổi tiếng là học sinh gương mẫu, ai mà tin cậu ta đi trộm đề?

Huống hồ, Lục Ly không có bất kỳ bằng chứng gì để buộc tội hắn.

“Lục Ly, làm gì đó? Còn không mau vào lớp?” Một bàn tay bất ngờ vỗ lên vai cậu. Lục Ly quay đầu lại — là khuôn mặt rạng rỡ của Lư Thượng Vĩ.

Trong lòng Lục Ly có chút phức tạp. Lư Thượng Vĩ là người bạn duy nhất của cậu trong suốt những năm cấp ba. Nhưng vì không ưa nổi những trò mưu mô của Lục Hạo, cộng với việc Lục Ly bị tình thân che mờ lý trí, luôn ra mặt bảo vệ em trai, khiến hai người họ dần xa cách.

Sau kỳ thi đại học, Lư Thượng Vĩ đỗ vào đại học, còn Lục Ly vì gia đình ép buộc mà từ bỏ con đường học hành, đi làm kiếm tiền để… nuôi Lục Hạo học lại. Từ đó, tình bạn cũng tan biến, hai người thành người dưng.

“Cậu không phải cũng chưa vào lớp sao?” Lục Ly thản nhiên đáp.

“Xì.” Lư Thượng Vĩ bĩu môi, kéo tay Lục Ly đi, “Tôi vừa mới phải chen chúc trong WC đó, nếu không với đôi chân dài này, sao mà đến muộn được chứ. Đi thôi, đi thôi.”

Dù vẫn chưa quen với cánh tay đang khoác lên vai, nhưng nhìn nụ cười thân thuộc của Lư Thượng Vĩ, Lục Ly vẫn chọn không gạt ra.

 

 

Hai người vừa bước vào lớp, những ánh mắt tò mò liền đồng loạt đổ dồn về phía Lục Ly. Nhưng cậu chỉ bình thản đón nhận, ngẩng cao đầu bước vào chỗ ngồi như chẳng có chuyện gì.

“Ngồi xuống đi.” Giáo viên môn Toán liếc nhìn họ một cái rồi lại tiếp tục giảng bài.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Không chịu nổi ánh mắt dò xét từ xung quanh, Lư Thượng Vĩ đập một quyển sách xuống bàn cái bốp, ánh mắt sắc lạnh quét một vòng khiến những người đang nhìn chằm chằm Lục Ly vội vã quay đầu đi chỗ khác.

“Cậu không sao chứ?” Lư Thượng Vĩ thấp giọng hỏi. Hôm qua vừa rộ lên chuyện có học sinh trộm đề gian lận, hôm nay Lục Ly đã bị gọi lên văn phòng. Cậu ta hiểu rõ tính cách của Lục Ly, tin rằng bạn mình sẽ không làm chuyện đó, nhưng người khác thì đâu có biết?

“Không sao.” Lục Ly mỉm cười trả lời, ánh mắt lướt về phía trước. Lục Hạo đang ngồi nghiêm túc giả vờ chăm chú nghe giảng, nhưng cây bút trong tay vẫn bất động. Lục Ly nhìn mà trong lòng thầm lạnh đi.

Lần này, cậu tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm cũ.

Giờ phút này, Lục Hạo chắc chắn đang bất an, không biết liệu Lục Ly sẽ khai ra mình hay lại tiếp tục nhận tội thay. Nhưng nếu muốn rửa sạch vết nhơ, thì tuyệt đối không thể để hắn biết chân tướng.

“Cậu có mang điện thoại theo không? Cho tôi mượn chút.” Lục Ly nghiêng đầu, khẽ hỏi.

“Cậu không có điện thoại sao? Thôi được, cầm đi.” Lư Thượng Vĩ thoáng nghi hoặc nhưng vẫn nhanh chóng móc trong túi ra một chiếc điện thoại mới toanh, đưa cho Lục Ly.

Lục Ly nhận lấy, lập tức chuyển sang giao diện ghi âm và bỏ điện thoại vào túi áo. Một lát sau, cậu chợt nhớ ra điều gì, vội hỏi: “Điện thoại này có đặt mật khẩu không?”

Cậu không dám tưởng tượng nếu đang ghi âm lời thú tội của Lục Hạo thì lại bị chặn bởi... mã khóa màn hình!

“Không có đâu.” Lư Thượng Vĩ đảo mắt, hạ giọng đáp.

“Cảm ơn, chút nữa mình trả lại.” Lục Ly gật đầu, thấy Lư Thượng Vĩ vẫn cau mày khó hiểu, liền giơ tay đập nhẹ một cái lên vai bạn. Trước đây, mỗi khi cậu buồn, Lư Thượng Vĩ đều vỗ vai trấn an như vậy. Có lẽ đó là cách bạn bè an ủi nhau.

Lư Thượng Vĩ bị đập bất ngờ, mặt úp thẳng vào quyển sách, một lúc lâu sau mới gầm nhẹ: “Cậu định ám sát tôi đấy à?”

“Khụ khụ khụ...” Lục Ly còn chưa kịp giải thích thì bên tai đã vang lên một tràng ho dữ dội. Cậu ngẩng đầu — thầy giáo môn Toán đã đứng ngay bên cạnh họ từ lúc nào, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm cả hai, xung quanh các bạn học cũng đang tò mò liếc sang.

Rõ ràng, họ vừa phá vỡ trật tự lớp học.

Lục Ly thu tay về, Lư Thượng Vĩ cũng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, hai người đồng loạt đứng dậy, tỏ vẻ nhận lỗi rất thành khẩn. Thầy giáo liếc họ một cái, ngưng ho, rồi lướt qua để tiếp tục giảng bài.

“Cậu thực sự không sao chứ?” Đợi thầy giáo rời đi, Lư Thượng Vĩ lại hỏi, trong mắt đầy lo lắng. Bình thường Lục Ly là người trầm tính, nghiêm túc, chưa bao giờ đùa giỡn như hôm nay. Có phải cậu ấy đã gặp chuyện gì nghiêm trọng?

“Thật sự không sao.” Lục Ly mỉm cười, ánh mắt vô tình lướt tới Lục Hạo — sắc mặt hắn tái nhợt, mấy lần quay đầu nhìn về phía cậu.

Sợ rồi à?

Lục Ly nhếch môi, đoán chắc trong đầu Lục Hạo lúc này đang vô cùng hỗn loạn. Kiếp trước khi cậu bước vào lớp với bộ dạng ủ rũ, Lục Hạo mới dám chắc cậu đã nhận tội thay. Nhưng lần này, Lục Ly vẫn có tâm trạng đùa giỡn, rõ ràng không giống như vừa bị giáo viên trách mắng.

Chính điều này khiến Lục Hạo càng hoảng loạn. Và trạng thái đó… lại chính là thứ dễ khiến hắn để lộ sơ hở nhất.

Trong lòng Lục Ly đang tính toán hàng trăm nước đi, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra bình thản, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hắn sẽ không dám viết giấy hỏi han trong giờ học, càng không thể nhờ ai khác chuyển lời, đành phải im lặng chịu đựng mà chờ đến khi tan học.

Nếu hắn nghĩ Lục Ly đã khai ra mình thì sao?

Lục Hạo siết chặt nắm tay, một tia độc ác lướt qua đáy mắt.

Chờ đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Lục Ly và Lục Hạo đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương.

“Lục Ly, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Không đợi Lục Ly rời đi, Lục Hạo đã chạy tới chặn trước mặt cậu, sắc mặt khó coi, sau đó kéo cậu ra ngoài. Lư Thượng Vĩ định đi theo, nhưng Lục Ly vẫy tay ra hiệu cho hắn không cần đi cùng, rồi chủ động đi theo Lục Hạo rời khỏi lớp.

“Ngươi…” Vừa đến khúc hành lang vắng vẻ, Lục Hạo còn chưa kịp mở lời, Lục Ly đã phản tay nắm lấy tay hắn, kéo đi theo hướng khác, vừa đi vừa nói: “Nơi này không an toàn, tìm chỗ khác rồi nói.”

Lục Hạo thấy học sinh xung quanh thỉnh thoảng đi ngang qua cũng không phản đối, liền đi theo sau Lục Ly, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng cậu.

Lục Ly lặng lẽ bật chức năng ghi âm trên điện thoại, dẫn Lục Hạo tới sát một bức tường rồi mới dừng lại.

“Thầy tìm ngươi làm gì?” Quan sát xung quanh, thấy nơi này cơ bản chẳng có ai qua lại, Lục Hạo hất tay Lục Ly ra, ghét bỏ lấy khăn giấy ra lau sạch lòng bàn tay dính mồ hôi.

“Thầy hỏi ta có phải trộm đáp án thi hay không.” Lục Ly lạnh lùng nhìn động tác đầy chán ghét của Lục Hạo, đáp lời một cách dửng dưng.

“Vậy ngươi nói sao?” Lục Hạo căng thẳng hẳn lên, giọng nói cũng lớn hơn bình thường.

“Ta nói là ta làm.” Vừa nói dứt câu, Lục Ly lập tức thấy vẻ căng thẳng trên mặt Lục Hạo biến mất, khóe miệng nhếch lên, trông như đang cố nén vui mừng.

Lục Ly hít sâu một hơi — thời khắc thử thách kỹ năng diễn xuất đã đến. Cả người cậu run lên, gương mặt đầy hoang mang nói: “Thầy nói hành vi lần này thật sự rất nghiêm trọng, có khả năng sẽ bị kỷ luật, còn bị ghi vào hồ sơ nữa… ta, ta sợ lắm…”

“Ngươi sợ cái gì?” Biết Lục Ly đã nhận tội thay mình, Lục Hạo thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn kiên nhẫn như trước, nhìn vẻ sợ hãi của Lục Ly mà bực bội nói.

“Ta sợ bị xử phạt sẽ ảnh hưởng đến tương lai…” Lục Ly rụt cổ, cố ý nói lớn hơn thường ngày. Nhưng Lục Hạo chẳng chú ý, chỉ cho rằng cậu bị dọa cho sợ.

“Ảnh hưởng gì mà ảnh hưởng.” Lục Hạo khinh thường bĩu môi, “Trường học chỉ hù dọa ngươi thôi. Với lại thành tích của ngươi cũng chưa chắc vào được đại học. Không vào đại học thì bị phạt cũng có sao? Sợ gì?”

Ha ha!

Nếu không phải đang diễn kịch, Lục Ly thật sự muốn xông lên tát cho hắn một cái. Nếu đã chẳng quan trọng như thế, vậy sao lúc trước còn ép ta chịu tội thay?

“Nếu ngươi thật sự sợ, thì lúc đó cứ nói với thầy là người trộm đáp án là ta, chắc chắn không sao đâu.” Thấy Lục Ly vẫn ra vẻ sợ hãi, Lục Hạo sợ lỡ như cậu đổi ý thật, liền cố ý trêu chọc.

“Thật, thật sự được sao?” Lục Ly ánh mắt đầy mong chờ, lắp bắp hỏi.

Lục Hạo quả nhiên biến sắc, mặt đỏ bừng, nắm chặt tay, trông như nếu không phải còn cần đến Lục Ly, chắc đã đấm một cú vào mặt cậu rồi.

“Ta, ta biết rồi. Ta tuyệt đối sẽ không nói với thầy là ngươi lấy trộm đáp án, sẽ nói là tự ta làm.” Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng Lục Ly cũng nói ra câu này.

“Ca à, ta biết ngươi cũng sợ, nhưng nếu ngươi không giúp ta thì ai giúp được? Thầy nói với thành tích của ta thì có thể thi vào trường trọng điểm. Nếu bị kỷ luật, đại học có khi không nhận ta… Ngươi nhất định không được để lộ ta nha. Chờ ta đậu đại học rồi đi làm, kiếm tiền, nhất định sẽ báo đáp ngươi — dù sao ngươi cũng là ca của ta mà!” Thấy Lục Ly đã từ bỏ ý định phản cung, Lục Hạo vui mừng dỗ ngọt mấy câu.

Lục Ly nhìn dáng vẻ giả dối của Lục Hạo, thật sự cảm thấy kỳ lạ. Hồi cấp ba, sao mình lại có thể ngốc đến thế, lại tin được mấy lời giả tạo như vậy? Còn “trọng điểm” nữa chứ… với cái thành tích đại học năm đó của hắn, nói ra không biết ngượng à?

“Ừ, chúng ta về thôi.” Lục Ly đứng dậy, đúng lúc ấy một tiếng chuông điện thoại vang lên trong trẻo. Lục Hạo lập tức quay người, gắt gao nhìn chằm chằm vào túi của Lục Ly, sắc mặt bỗng chốc trở nên u ám, nghiến răng: “Ngươi có điện thoại từ khi nào?”

“Cầm theo làm gì?”

“Ngươi đang ghi âm đúng không?!”

Trong đầu Lục Hạo lập tức vận chuyển với tốc độ cao, hắn nhớ lại toàn bộ đoạn đối thoại vừa rồi với Lục Ly, sắc mặt trở nên dữ tợn, ánh mắt lạnh lẽo, từng bước áp sát, rồi nhào về phía Lục Ly.

Lục Ly không ngờ kế hoạch của mình lại bại lộ chỉ vì một cuộc gọi, đúng là…

Cậu suýt rơi nước mắt vì thương cảm cho chính mình, nhưng vẫn không quên né tránh động tác của Lục Hạo. Nếu để hắn cướp được điện thoại, chắc chắn sẽ xóa sạch đoạn ghi âm.

Trong lúc giằng co, Lục Ly vô tình bị vấp ngã mạnh xuống đất, nằm im một lúc vẫn chưa đứng dậy được. Lục Hạo lập tức nắm lấy cơ hội, túm lấy áo cậu, lục trong túi lấy điện thoại ra. Hắn vừa mở màn hình chuẩn bị xóa ghi âm thì chợt nghe thấy một giọng nam lớn tiếng vang lên từ xa:

“Các cậu đang làm gì đó?!”

Lục Hạo nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang giận dữ đứng phía trước, tay run lên, theo phản xạ liền ném điện thoại ra khỏi hành lang. Chiếc điện thoại vẽ nên một đường cong hoàn hảo trước khi rơi xuống nền xi măng, phát ra một tiếng “rắc” giòn tan.

Một âm thanh vô cùng rõ ràng. Lục Ly nghi ngờ điện thoại liệu có bị vỡ nát hay không. Rất rõ ràng, người đàn ông trung niên kia cũng có cùng suy nghĩ, lập tức bước nhanh về phía lan can nhìn xuống. Đây là tầng ba, điện thoại rơi từ độ cao này chắc chắn nát như tương, chẳng còn lại gì.

Rất có thể đoạn ghi âm bên trong cũng đã vô dụng. Lục Hạo nhìn thấy kết cục của điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, ung dung buông tay khỏi Lục Ly, trong nháy mắt đã nghĩ ra một kế sách độc ác hơn.

“Thầy ơi, cậu ta muốn vu oan cho em!” Thấy chứng cứ đã không còn, Lục Hạo lập tức lật ngược thế cờ, chỉ vào Lục Ly lớn tiếng tố cáo, mặt mày đầy vẻ phẫn uất.

 

---

(Còn tiếp...)

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play