Tác giả Quang Hải
edit Trăng Sáng Hạ Sang
Nhìn người đàn ông mang khí thế hung thần ác sát đang đứng trước mặt mình, Lục Ly ngẫm nghĩ lời hắn vừa nói, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt có phần hoảng loạn:
“Các người… muốn làm gì?”
“Giao ngọc bội của sư phụ ta ra đây.” Hoàng Bình cười lạnh một tiếng, lưỡi dao sáng lấp loáng trong tay vung lên.
Ánh mắt Lục Ly đảo qua lưỡi dao sắc bén, bàn tay siết chặt lấy ngọc bội. Nếu như khối ngọc này không xảy ra biến hóa, giao ra cũng không sao, nhưng hiện tại...
Bởi vì đến giờ hắn vẫn chưa xác định được một chuyện — rốt cuộc là do ngọc bội bị hệ thống hấp thu năng lượng nên mới biến đổi, hay vốn dĩ khối ngọc này đã là mỹ ngọc chỉ bị che giấu từ đầu?
“Khối ngọc này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, các người cần gì phải phí công với tôi?” Lục Ly lên tiếng.
“Cho dù chẳng đáng giá, thì nó cũng là của sư phụ ta, mau giao ra.” Hoàng Bình bắt đầu tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
“Nếu tôi giao ngọc bội, các người sẽ tha cho tôi chứ?” Lục Ly hỏi, vẻ mặt đầy bối rối, tay trái lén lút thò vào túi lục lọi.
“Yên tâm, chỉ cần cậu giao ngọc bội, chuyện hôm nay coi như xong. Nhưng nếu cậu không chịu phối hợp, còn định phản kháng... thì đừng trách bọn tôi ra tay.” Hoàng Bình dọa dẫm.
“...” Đúng là một lời thoại quen thuộc, kinh điển.
Lục Ly thầm cảm thán. Không ngờ đám người này lại thành thạo vai diễn như vậy.
Hắn biết rõ vì sao Hoàng Bình lại nói như thế — nếu hắn phản kháng, thì dù ba người bọn họ có chiếm được cũng ít nhiều bị thương. Nhưng nếu hắn bị dụ dỗ mà giao ngọc bội ra, bọn chúng sẽ dễ dàng lấy được mà không phải trả giá gì.
“Các người nói thật chứ?” Lục Ly giả vờ do dự, đồng thời thả lỏng cơ thể.
Thấy vậy, Hoàng Bình cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại càng thêm hòa nhã, dụ dỗ:
“Cậu yên tâm, chỉ cần giao ngọc ra, chúng tôi tuyệt đối không động thủ. Tin tôi đi.”
Tin cái đầu nhà ngươi ấy.
Lục Ly cười lạnh trong lòng. Tay trái vẫn đang lục lọi trong túi, hắn từ tốn nói:
“Các người nói phải giữ lời đấy, không được...”
Thấy động tác của Lục Ly, ba người đồng loạt căng thẳng, hơi thở dồn dập.
“Không được…” Lục Ly vừa nói vừa do dự nhìn họ, Hoàng Bình thì cười gượng, cố làm ra vẻ hiền hòa.
Lục Ly mỉm cười, bỗng nhiên vung tay hắt ra một thứ, đồng thời quay người bỏ chạy.
Hoàng Bình còn chưa kịp nhìn rõ hắn hắt ra cái gì, đã cảm thấy một mùi cay nồng xộc lên mũi, mắt mũi lập tức bỏng rát — bột ớt! Cả ba người nước mắt nước mũi giàn giụa, mắt không mở ra nổi, huống hồ gì đuổi theo.
Chạy được một đoạn khá xa, Lục Ly ngoái lại nhìn, thấy không ai đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn cũng không dám ở lại lâu, nhanh chóng tìm trạm xe buýt gần đó để về nhà.
Vấn đề là... phải xử lý khối ngọc này thế nào đây? Lục Ly nhíu mày.
Nếu mang về Lục gia mà bị phát hiện thì phiền phức to.
“Hệ thống, ngươi có thể giúp ta thu hồi khối ngọc này không?” Lục Ly hỏi.
“Có thể.” Hệ thống đáp.
Ngay lập tức, hắn cảm thấy khối ngọc trong tay biến mất.
Tính năng này tiện thật đấy!
“Hoàn thành thu hồi hệ thống, năng lượng tích lũy đã đạt ngưỡng mở khóa mô-đun nhiệm vụ. Mô-đun nhiệm vụ được mở.”
“Hệ thống phát tặng gói quà tân thủ, mời ký chủ kiểm tra và nhận thưởng.”
“...” Lục Ly không nói nên lời.
Hắn sớm đã thấy hệ thống có gì đó không bình thường. Thì ra là vì chuyện này. Hệ thống của người ta thì ngay khi vừa kích hoạt đã có nhiệm vụ, còn hệ thống của hắn thì đúng là... đào hố không đáy!
“Hệ thống, ta chỉ hỏi thử thôi — nếu ta không lấy được khối ngọc này, thì mô-đun nhiệm vụ bao lâu mới mở ra?” Lục Ly hỏi.
“Nếu dựa vào năng lượng hấp thu từ bữa ăn hằng ngày của ký chủ, dự kiến cần từ vài năm đến vài chục năm. Nếu dùng năng lượng từ suối nước nóng, cần ngâm liên tục suốt ba tháng.”
Lục Ly: “...” Tâm trạng đột nhiên thật phức tạp.
“Hệ thống, còn mô-đun nào khác không? Làm sao để mở?”
“Chỉ cần năng lượng tích lũy đạt đến ngưỡng tối thiểu yêu cầu, mô-đun sẽ tự động mở.”
Lục Ly: “...”
“Mở gói quà tân thủ đi.”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ nhận được: Kỹ năng sơ cấp ngữ văn, sơ cấp toán học, sơ cấp tiếng Anh... sơ cấp vật lý, sơ cấp hóa học; cùng một lần quay thưởng bánh xe may mắn.”
Nhìn quyển sách nhỏ lơ lửng trước mặt, Lục Ly không nhịn được chọc thử một cái. Quyển sách lập tức hóa thành ánh sáng dung nhập vào cơ thể.
“...” Lục Ly cảm nhận thử, nhưng chẳng thấy gì lạ. Trong đầu cũng không xuất hiện thêm ký ức nào. Cứ như thể kỹ năng vừa nhận chẳng có chút tác dụng.
“...Sơn tuỳ bình dã tận, giang nhập đại hoang lưu, lưu, lưu...”
Bên cạnh vang lên tiếng ngâm thơ khe khẽ. Lục Ly ngoảnh đầu nhìn lại, thấy một nam sinh trung học đang nhíu mày cố gắng nhớ lại, nhưng rõ ràng là đã quên đoạn sau.
“Sơn tuỳ bình dã tận, giang nhập đại hoang lưu. Dưới ánh trăng bay kính trời, mây kết lâu đài nước.” Lục Ly buột miệng đọc tiếp.
Nam sinh nghe thấy không nhịn được nhìn hắn một cái, rồi âm thầm mở sách.
Đọc được mấy chục giây, nam sinh lại ngâm tiếp, lần này là một bài văn cổ.
“Xuân đông là lúc, sắc tố thoan lục đàm...” Lục Ly âm thầm đọc theo trong lòng, nhưng khi đến đoạn này thì nam sinh lại khựng lại, không đọc tiếp được nữa.
“Xuân đông là lúc, sắc tố thoan lục đàm, hồi thanh bóng ngược. Tĩnh lặng sinh lắm vật lạ, suối đổ thác cao, tung bọt giữa dòng. Cây cỏ tươi tốt, nhiều điều thú vị.”
Nam sinh lại liếc nhìn Lục Ly, rồi nhìn thấy đồng phục học sinh cấp ba trên người hắn, ánh mắt trở nên kỳ quái. Cậu mở sách ra đọc tiếp.
“Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bóng in trên đá. Mãi mà chẳng động...”
Không đọc tiếp được nữa, Lục Ly tò mò nhìn qua, thấy mặt cậu nam sinh đỏ bừng, hơi ngập ngừng hỏi:
“Cái này… đọc là ‘shu’ đúng không ạ?”
“Đọc là ‘chu’ — ‘Thục nhĩ xa thệ, lui tới hấp chợt.’” Lục Ly sửa lại, rồi khuyên:
“Bài này có vài từ phát âm cổ, em nên hỏi lại giáo viên cho chắc rồi hãy học tiếp.”
“Anh là học sinh lớp 9 à?” Lục Ly hỏi.
Nam sinh không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Em học chăm chỉ vào, nhưng cũng đừng tốn quá nhiều thời gian cho việc ngâm thơ. Cái này không ảnh hưởng nhiều đến điểm thi. Nhớ ôn đều các môn khác nữa.”
“Anh là học sinh cấp ba à?”
“Ừ.” Lục Ly gật đầu, không hiểu cậu hỏi vậy để làm gì.
“Thế sao anh vẫn nhớ được mấy thứ này?”
Lục Ly bật cười — nhớ vài câu thơ thì có gì khó? Mới có ba năm không học đâu... Không đúng! Hắn chợt nhớ ra — chẳng phải ba năm, mà là sáu, bảy năm rồi. Thường ngày cũng chẳng tiếp xúc với loại tài liệu này. Tại sao hắn vẫn nhớ rõ như vậy?
Chẳng lẽ là do kỹ năng ngữ văn sơ cấp vừa rồi? Lục Ly bắt đầu nghi ngờ.
“Anh có bí quyết gì không?” Vừa hỏi xong, những người ngồi xung quanh, đặc biệt là các bác gái có con đang đi học, đều tò mò nhìn sang.
“Cái này... thực ra cũng không có bí quyết gì đâu.” Lục Ly đâu thể nói là nhờ hệ thống được, chỉ đành lắc đầu từ chối.
Nam sinh không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh nhìn hắn:
“Anh tên là gì?”
“Lục Ly.” Hắn đáp theo phản xạ.
“Em nhớ rồi.” Nam sinh nói, rồi nhìn hắn một cái thật sâu, đeo cặp bước xuống xe.
Lục Ly không hiểu ánh mắt đó có ý gì, nhưng chỉ vài ngày sau hắn sẽ biết rõ.
“Thầy ơi, thầy nói gì cơ? Gia sư?” Lục Ly sững sờ — tìm một học sinh lớp 12 sắp thi đại học để dạy kèm cho học sinh lớp 9 sắp thi chuyển cấp?
Đúng là thao tác khiến người ta nghẹn lời.
(Còn tiếp… )