Chương 10: Trọng sinh ngày thứ mười
Tác giả: Quan Hải
edit Trăng Sáng Hạ Sang
“Ba nghìn đồng là nhiều lắm sao?” Cảm nhận được ánh mắt tham lam từ phía sau, Lục Ly hơi bối rối. Ở kiếp trước, dù có làm việc vất vả, mỗi tháng hắn cũng kiếm được bốn, năm nghìn. Vậy tại sao lại có người vì ba nghìn đồng mà dám liều mình phạm pháp?
“Hệ thống phân tích: Một là quanh khu vực máy kiểm tra đo lường này không có camera giám sát, nên nếu cướp xong thì khả năng thoát thân rất cao, xác suất bị bắt khá thấp. Hai là ký chủ có dáng vẻ yếu ớt, nhìn qua rất dễ bị bắt nạt. Ba là, với đám ăn chơi lêu lổng cả ngày, ba nghìn đồng đã là một số tiền không nhỏ rồi.”
Lục Ly: Quá hợp lý, logic đầy đủ.
“Đúng rồi, khối ngọc đó ngươi muốn hấp thu năng lượng bên trong bằng cách nào?” – Lục Ly hỏi.
“Chỉ cần da thịt ký chủ tiếp xúc với ngọc, hệ thống có thể tự động hấp thu.” – Hệ thống trả lời.
Nghe vậy, Lục Ly liền siết chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, như vậy cả hai mặt ngọc đều chạm vào da hắn, tốc độ hấp thu chắc sẽ nhanh hơn.
…
“Phục vụ, bên này, cho tôi gọi món.” Vừa đến tầng ba nhà ăn, Lục Ly chọn một bàn khuất, ngồi xuống rồi vẫy tay gọi phục vụ.
“Chào ngài, đây là thực đơn.” Một nữ phục vụ dáng người thon thả bước tới, mở thực đơn đặt lên bàn trước mặt hắn, rồi đưa bút cho hắn, ánh mắt có phần ngạc nhiên.
Không phải cô phục vụ kỳ quái, mà vì thời gian Lục Ly đến ăn thật sự hơi lệch – đã quá muộn để ăn trưa, mà lại còn quá sớm để ăn tối, mới hơn ba giờ chiều.
“Khai nguyên cẩm tú hoa đĩa?” Nhìn tên món đầy vẻ nghệ thuật kia, Lục Ly trầm ngâm, nghĩ mãi không ra đó là món gì. Tuy có hơi muốn gọi thử, nhưng lại sợ gọi trúng món mình không thích. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lật sang trang sau và gọi vài món mặn quen thuộc.
“Trước cứ gọi mấy món này đã.” Sau khi chọn thêm vài món, Lục Ly khép thực đơn, đưa lại cho phục vụ và nhẹ giọng nói.
“Vâng, xin ngài chờ một lát, món ăn sẽ được mang lên ngay.” Cô phục vụ cười nhẹ với Lục Ly rồi quay người rời đi.
…
“Hoàng ca, anh nói xem, thằng nhóc kia rốt cuộc định làm gì vậy?” – Một kẻ theo dõi Lục Ly thắc mắc.
“Mặc kệ nó làm gì, dù sao đồ ăn vào miệng rồi thì cũng phải móc ra thôi.” – Hoàng Bình cười lạnh.
Mấy tên đàn em phía sau hắn đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục quan sát Lục Ly.
Chẳng mấy chốc, phục vụ đã mang món lên. Lục Ly chậm rãi thưởng thức. Đợi đến khi ăn sạch cả bàn, hắn lại gọi phục vụ, yêu cầu tiếp tục mang thêm một bàn nữa.
Cô phục vụ kinh ngạc nhìn hắn. Trong cả nhà hàng, chỉ có một mình Lục Ly là khách, nên cô nhớ rất rõ.
“Ngài chắc chứ?” – Cô không nhịn được mà hỏi.
Lục Ly gật đầu. Quả thật hắn đã no, nhưng hệ thống thì chưa. Dù sao nếu mang số tiền này về nhà, bị Lục Cầu Đức phát hiện thì cũng thành mầm họa, chi bằng tiêu hết tại đây.
Ba nghìn đồng không nhiều cũng không ít, đủ để hắn gọi thêm sáu bảy lượt cơm. Cô phục vụ lại bưng lên hết lần này đến lần khác, rồi lại dọn chén bát đi.
“Phục vụ, thanh toán.” Trước ánh mắt kinh ngạc của cô phục vụ, Lục Ly bình thản móc ra mấy tờ tiền mặt dày cộp.
“Hoàng ca, hắn tiêu hết tiền rồi!” – Một tên đang theo dõi Lục Ly bắt đầu nóng nảy.
Ngay cả đám người đang âm thầm quan sát cũng kinh ngạc. Họ rõ ràng thấy phục vụ mang món ra liên tục, nhưng mới ăn được bao lâu đâu, sao đã hết ba nghìn đồng rồi?
“Quán này chém khách dữ quá đi!” – Có người bức xúc.
“Đúng vậy, ăn có chút xíu mà tốn ba nghìn đồng.” – Một gã đàn ông tiếc rẻ nói, cứ như chính hắn tiêu tiền vậy.
“Trước thấy quán này cũng đàng hoàng, không ngờ lại là hạng gian thương.”
“Lừa đảo quá, lần sau nhất định không đến nữa!”
Cô phục vụ sững người. Cả buổi chiều nay, chỉ có mỗi Lục Ly là khách, làm gì có ai bị chặt chém?
“Thưa ngài, quán chúng tôi niêm yết giá rõ ràng, tuyệt đối không lừa đảo. Không rõ ngài đang nói gì?” – Cô còn đang luống cuống thì quản lý đã đi tới, tiếng giày cao gót vang đều, lông mày cô ta dựng ngược vì tức.
“Người kia mới ăn có bao lâu mà tiêu hết ba nghìn, chẳng lẽ không phải các người bán đắt?” – Có người lớn tiếng chất vấn.
Truyện chỉ đăng tải trên TYT
“Lấy hóa đơn tính tiền ra đây cho họ xem!” – Quản lý xoa trán, lạnh lùng ra lệnh.
Đúng lúc đó, có người phát hiện Lục Ly đã rời khỏi quán từ lúc nào, không còn bóng dáng đâu nữa.
Có vài người muốn đuổi theo, nhưng nghĩ lại – hắn tiêu hết tiền rồi, còn đuổi làm gì nữa? Tuy vậy, có một nhóm không chịu từ bỏ, trong đó có Hoàng Bình và đám người đi theo hắn, lặng lẽ bám theo hướng Lục Ly rời đi.
…
Lục Ly đi trên đường, cảm thấy đoạn đường này càng lúc càng vắng vẻ. Nhưng ít ra, hắn đã tiêu sạch tiền, không còn gì để bị nhắm vào nữa.
“Tích – Năng lượng đã hấp thu xong, hệ thống bước vào trạng thái tái tạo.”
Xong rồi sao? Lục Ly trong lòng mừng rỡ, bước chân nhẹ hẳn đi. Cảm giác khối ngọc trong lòng bàn tay vẫn như cũ, không có chút biến hóa nào. Hắn bắt đầu tò mò – sau khi bị hút sạch năng lượng, khối ngọc này rốt cuộc sẽ thế nào?
Mở tay ra, Lục Ly cúi đầu nhìn – khối ngọc trong suốt, bóng loáng và rực rỡ vẫn nằm yên trong lòng bàn tay.
Chuyện gì đây? Lục Ly ngẩn ra, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, phía sau đã vang lên một giọng nam lạnh lẽo: “Nhóc con, mày chạy cũng nhanh đấy.”
Không kịp nghĩ ngợi, Lục Ly lập tức siết chặt ngọc bội, xoay người lại.
“Biết điều thì đưa ngọc ra đây.”
(Còn tiếp… )