Phó Uy tức giận rời đi. Trịnh Bảo Trân tức giận không muốn nói chuyện, cũng trở về phòng.
Sao có thể không nhớ, rõ ràng là lấy cớ, Trịnh Bảo Trân sẽ không tin.
Dì Trương thở dài: "Thật là nghiệp chướng mà!"
Phó Nhiễm khóc đỏ cả mắt, nghĩ đến kết cục có thể phải đối mặt sau cùng, nước mắt không tự chủ được tuôn ra.
Thời thơ ấu cô sợ mất đi một gia đình, nhưng cho dù có được thì vẫn không yên tâm. Giống như sống trong một căn nhà lung lay sắp đổ, có thể sụp bất cứ lúc nào.
Bao nhiêu năm nay mọi người đều né tránh một vấn đề, gia đình hữu danh vô thực này.
"Anh hai, chúng ta phải làm sao đây?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT