"Không, không phải vậy."
Hình ảnh trong vòng tay Trình Nhã dần dần biến mất.
Ngàn lời muốn nói nghẹn ngào nơi cổ họng, rốt cuộc bà cũng nhẹ nhàng mở miệng: "Sao mẹ lại không muốn nhận con chứ. Mẹ nằm mơ cũng muốn nhận lại con. Nghe con gọi mẹ, mẹ luôn cảm thấy hổ thẹn. Mẹ đã không nuôi dạy con nên người, con không biết lúc nhỏ con đáng yêu thế nào đâu, lanh lợi hoạt bát, có những lúc mẹ rất muốn ôm con."
"Nhưng cơ hội như vậy lại quá ít ỏi. Việc nhà quá nhiều, cũng không biết đang bận cái gì, một ngày cứ thế trôi qua. Mẹ luôn nghĩ thời gian còn dài, đợi các anh con lớn hết, mẹ sẽ có thời gian dành cho con nhiều hơn."
"Nhưng mà, con đã bị lạc từ năm ba tuổi. Ngày con bị lạc, mẹ gần như phát điên, mẹ đi tìm con khắp nơi, nơi nào cũng đến, nhưng vẫn không tìm thấy."
"Mẹ không tìm thấy." Trình Nhã ngồi xổm xuống, ôm mặt nghẹn ngào nói, "Không tìm thấy ở đâu cả, mẹ không dám nghĩ đến chuyện con đã gặp phải những gì. Có bị đói không, có bị đánh không, có bị..."
Tô Tiểu Lạc bước tới, đau lòng ôm lấy bà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play