Trịnh Bảo Trân vô cùng đau đầu, người này khác xa hình mẫu con rể trong lòng bà ta. Bà ta mở miệng nói: "Tô Hòa, cháu nhỏ tuổi hơn Phó Nhiễm, cũng không có công việc ổn định, cháu lấy gì nuôi Phó Nhiễm?"
Tô Hòa là con trai của người bạn thân nhiều năm, bà ta mới nói chuyện tử tế như vậy, nếu là người khác thì đã đuổi đi rồi.
Tô Hòa: "Hiện tại cháu đang làm việc ở đội vận tải, lương tháng hai mươi tệ, thưởng mười tệ, còn có một số khoản phụ cấp, cháu có thể nuôi Phó Nhiễm."
Tô Hòa không nói đến những việc làm ăn riêng của mình, vào đội vận tải cũng bị gọi là đầu cơ trục lợi. Chuyện này mà nói ra, chắc chắn anh sẽ bị ông nội lột da. Nhưng có Tiểu Cửu ở đây, chắc sẽ bị phạt nhẹ hơn một chút.
Mấy việc đó mới là nguồn thu nhập chính.
"Đội vận tải..." Trịnh Bảo Trân nhíu mày, "Vậy chẳng phải ba ngày hai bữa lại chạy ra ngoài sao? Hoàn toàn không chăm sóc được gia đình!"
"Mẹ, con ở đoàn văn công cũng phải đi khắp nơi." Phó Nhiễm vội vàng lên tiếng giải thích, "Chúng con đã quyết định rồi, tranh thủ lúc còn trẻ phấn đấu thêm vài năm, đợi ổn định rồi tính tiếp."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT