Vào lúc Nghiêm Chỉ cần Tô Đông nhất, Tô Đông lại nhận nhiệm vụ phải đi công tác cả tháng trời.
Nghiêm Chỉ mỗi ngày đều nằm trên giường với ánh mắt trống rỗng, động một tí là khóc, cũng chẳng còn tâm trạng để ý đến Tử Huyên, Tử Thành thì càng khỏi phải nói.
Cô đột nhiên đứng dậy, đi vào bếp. Ánh mắt rơi vào con d.a.o trên thớt, cô cầm lên rồi đưa qua đưa lại trên cổ tay mình. Mẹ Nghiêm bước vào, nhìn thấy cảnh này thì sợ đến c.h.ế.t khiếp, bà ta hét lên thất thanh: "Chỉ Chỉ, con đang làm gì vậy?"
Tiếng hét của bà ta làm Tử Huyên đang ngủ say giật mình tỉnh giấc, cô bé đưa tay nhỏ ra khóc lớn.
Tiếng khóc của con gái khiến Nghiêm Chỉ vội vàng ném con d.a.o xuống đất phát ra một tiếng "Choang", Nghiêm Chỉ ôm đầu, không biết mình đang làm gì, vừa khóc vừa nói: "Mẹ, con bị sao vậy? Con có phải bị bệnh rồi không?"
Bố Nghiêm vội vã chạy vào, nhìn thấy hai mẹ con đang ôm nhau khóc, ông ta vội vàng bước tới bế Tử Huyên lên: "Hai người làm sao vậy, tự dưng khóc lóc cái gì, cháu khóc cũng không dỗ."
Mẹ Nghiêm bình tĩnh lại, nói: "Lão Nghiêm, ông trông cháu nhé, tôi đưa Chỉ Chỉ đi bệnh viện."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT