Tiếng hét thảm thiết là do Lương Hoan phát ra.
Cô ấy ngã nhào xuống đất, tay run rẩy chỉ về một chỗ nào đó, lắp bắp không nói nên lời.
Phó Thiếu Đình nhặt một cành cây bên cạnh, đi tới trước gạt lớp lá vàng dày cộp ra, để lộ bên trong mấy bộ xương khô.
Lương Hoan vùi mặt vào lòng Trần Hồng, không dám nhìn.
Phó Thiếu Đình quan sát một chút rồi nói: "Những người này đã c.h.ế.t ít nhất vài tháng rồi, không phải nhóm Tô Đông hay Nghiêm Chỉ. Đào hố chôn cất họ đi."
Mấy chiến sĩ đào hố tại chỗ, đây là truyền thống khắc sâu trong xương tủy. Đồng đội hy sinh không thể về nhà, ít nhất cũng phải để họ được yên nghỉ dưới đất. Vì vậy, nhìn thấy những t.h.i t.h.ể phơi thây nơi hoang dã này, mang họ ra ngoài cũng không thực tế, chỉ có thể đào hố chôn cất tại chỗ để họ yên nghỉ.
Lương Hoan nhìn thấy những bộ xương, trong lòng sợ hãi vô cùng. Nhưng bây giờ muốn quay trở lại cũng không thể. Cô ấy nhìn Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc nhỏ hơn cô ấy bốn tuổi. Vậy mà cô bé lại không hề sợ hãi, Lương Hoan hít sâu một hơi, cô ấy dù sao cũng không thể nhát gan hơn một cô gái nhỏ được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play