Trở về nhà chính, bữa cơm tất niên của nhà họ Tưởng đã chuẩn bị gần xong. Trên bàn dài trong phòng ăn bày đầy đủ các món ăn phong phú đủ kiểu, nhìn qua không chỉ đa dạng mà còn vô cùng hấp dẫn. Mạc Lệnh Thu lần đầu tiên có cảm nhận trực quan rằng đầu bếp nhà họ Tưởng thật sự rất có tay nghề.
“Những người trong nhà em không về quê ăn Tết sao?” Mạc Lệnh Thu nhỏ giọng hỏi Tưởng Thần Minh.
Nhà họ Tưởng có không ít người hầu, người làm vườn phụ trách khuôn viên rộng lớn, đầu bếp phụ trách nấu ăn, còn có quản gia Du thúc. Ngoài người giúp việc ra vào theo ngày, những người ở lại làm việc lâu dài trong nhà cũng cỡ bốn, năm người.
“Họ không có nhà để về, đều là trẻ mồ côi.” Tưởng Thần Minh giải thích, “Ba em đầu tư một số trại trẻ mồ côi. Những đứa trẻ được đưa vào đó, từ lúc còn nhỏ đến lúc đi học đều do ba em tài trợ. Sau khi tốt nghiệp, nếu không muốn rời viện, họ có thể tự chọn nghề nghiệp, trong đó có không ít người nhận lời mời làm việc cho nhà em.”
Mạc Lệnh Thu đại khái cũng đoán được lý do họ nhận lời. Một là để báo ân, hai là vì nhà họ Tưởng trả lương không hề thấp. Chỉ riêng tài xế thôi mà lương tháng đã năm con số. Quản gia Du thúc làm việc ở đây mấy chục năm, nếu so thu nhập với nhân viên công ty bình thường bên ngoài, hoàn toàn có thể xếp vào tầng lớp khá giả.
“Ba em chọn người cũng rất kỹ, không phải ai cũng được giữ lại. Người có năng lực, ba em sẽ sắp xếp vào công ty.” Tưởng Thần Minh nghĩ nghĩ rồi bổ sung, “Hôm nay anh đã thấy thư ký của em, cũng lớn lên từ trại trẻ mồ côi.”
“Vậy cũng tốt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT