Từ khi mang thai, Phàn Niên vẫn luôn có một nỗi phiền muộn. Thực ra lúc đầu cậu không nhận ra, cho đến một ngày phát hiện quần áo không hiểu sao bị ướt, cậu mới ý thức được.
Cậu đứng trong nhà vệ sinh với cái bụng tròn xoe bảy tháng, vén áo lên soi gương nghiên cứu kỹ lưỡng một hồi, càng xem càng thấy không ổn. Đang định móc điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình mà Tưởng Tuấn Thân đã sắp xếp cho cậu, thì bị tiếng mở cửa làm giật mình.
Tưởng Tuấn Thân nhìn thấy Phàn Niên đứng chân trần trong nhà vệ sinh, vẻ mặt vốn đã nghiêm nghị giờ trông càng nghiêm nghị hơn: “Lại không chịu đi dép?”
Bị bắt quả tang, Phàn Niên cười gượng vài tiếng, lùi lại phía sau, sợ Tưởng Tuấn Thân lại đến giáo huấn mình.
Tưởng Tuấn Thân vốn đã cao, tay vươn ra là kéo được Phàn Niên, một tay khác đỡ lấy sau đầu gối cậu, bế cả người lên.
Trở lại phòng, Tưởng Tuấn Thân đặt cậu ngồi ở mép giường, rồi đi lấy một chiếc khăn ấm giúp cậu lau chân, sau đó ôm chân cậu nhét vào trong chăn.
“...Em nóng.” Phàn Niên có chút tủi thân, thời tiết tháng chín bây giờ vẫn chưa thực sự mát mẻ, cứ trùm chăn mãi thực sự hơi kỳ cục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT