Cảm nhận được có khăn lông ấm áp chạm nhẹ lên mặt, Vân Tang nhanh chóng tỉnh lại. Trong tiềm thức cậu vẫn còn cảm giác lười biếng của một kẻ đang say, nhưng khi vừa mở mắt ra đã thấy ngay khuôn mặt nghiêm túc của Yến Trần ở khoảng cách gần trong gang tấc, cùng chiếc khăn lông trắng muốt bên cạnh.
Nói thật thì, ngũ quan của Yến Trần theo thời gian càng lúc càng sắc nét, thuộc kiểu càng lớn càng khiến người khác kinh diễm, nhưng ánh mắt khi nhìn cậu vẫn y như trước kia. Vì đang nằm ngửa nên tầm nhìn hơi ngược, Vân Tang chú ý thấy hàng mi của Yến Trần rất dài, đôi môi mỏng khẽ mím, khiến gương mặt cậu ấy thoáng mang vài phần dịu dàng quyến luyến.
Vân Tang lắc đầu cho tỉnh táo hơn, khẽ nói một tiếng cảm ơn.
Thấy cậu đã tỉnh rượu, trên mặt vẫn còn vương chút hồng nhàn nhạt, Phó Thư Độ bước tới, giọng nói dịu dàng mang theo chút xót xa: “Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”
Hắn đưa tay ra, định đỡ cậu một chút. Nhưng lúc này Vân Tang đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu lắc đầu từ chối: “Không cần, tôi tự gọi xe được.”
“Cậu uống nhiều thế rồi, đừng từ chối tôi nữa, để tôi đưa cậu về.” Ánh mắt Phó Thư Độ vẫn luôn dịu dàng sâu lắng, ánh nhìn có phần chiếm hữu ấy bị nụ cười ôn hòa che lấp đi, nhưng Vân Tang không ngốc, tất nhiên cậu có thể cảm nhận được. Dù vậy cậu không muốn dính líu dây dưa, nên đáp trả rất rõ ràng.
Phó Thư Độ vẫn chưa chịu từ bỏ: “Giờ này thì xe đến phải chờ lâu đấy.” Vân Tang quả thực không còn cách nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play