Yến Trần đến nay vẫn còn nhớ rõ thần sắc và quần áo hôm đó của Vân Tang. Trên người cậu là chiếc áo thun trắng đã bạc màu, quần jeans xanh lam, dưới chân mang một đôi dép nhựa hở mũi, thế nhưng sắc mặt lại vô cùng trấn tĩnh, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như đáy đầm tĩnh lặng, ba cú ra đòn đánh ngã cả ác mộng của hắn, sau đó cúi đầu đi thẳng về phía hắn.
Thấy hắn đang trong tình cảnh khó khăn, chân bị trói không thể cử động, Vân Tang liền cõng hắn lên lưng, tấm lưng gầy guộc mà vững chãi ấy, cùng mùi bồ kết thoang thoảng vương trên quần áo, đã trở thành hồi ức không thể phai nhòa trong lòng hắn.
Bị cậu cứu, Yến Trần tuy chưa từng nói một lời cảm ơn, nhưng từ khoảnh khắc đó trở đi, hắn chưa từng muốn rời xa người này.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, dưới sự an ủi của cha mẹ, hắn nghe nói Vân Tang là đứa trẻ không cha không mẹ, cha hắn ngỏ ý muốn nhận nuôi cậu, còn hỏi hắn có đồng ý hay không. Hắn lập tức gật đầu, sợ cha mẹ không nhìn thấy, còn nhanh chóng “ừ” thêm một tiếng.
Đáng tiếc thay, cha mẹ ruột của đối phương lại trùng hợp tìm đến ngôi làng kia, kế hoạch có thêm một người anh em cứ thế mà tan thành mây khói.
Hắn muốn báo đáp Vân Tang, không chỉ vì cậu là ân nhân cứu mạng, mà còn bởi ngay từ ánh nhìn đầu tiên, nơi mái ngói chật hẹp ở ngôi làng nhỏ ấy, trái tim hắn đã khẽ rung lên, như có tuyết trắng cuộn tròn trong lồng ngực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play