Nghe Phó Mỹ Hà cứ nhấn mạnh mãi rằng đối phương đẹp trai đến mức nào, Vân Tang suy nghĩ một chút rồi vẫn lên tiếng giải thích: “Mẹ ơi, con kết bạn không phải nhìn mặt mà chọn, con không để tâm người ta đẹp trai hay không.” Nếu thật sự dùng nhan sắc làm tiêu chí kết bạn, có lẽ về sau cậu chẳng có nổi mấy người bạn.
Phó Mỹ Hà nghẹn lời một lúc, phải mất khá lâu mới tìm được câu để nói: “Được rồi, được rồi, sau này mẹ giới thiệu bạn cho con sẽ không nhìn mặt nữa, nhưng lần này con cứ đi gặp mặt người ta trước đi.”
Bà đã sắp xếp sẵn thời gian và địa điểm với nhà bên kia rồi, sau khi khuyên nhủ mãi, Vân Tang mới chịu đồng ý.
Đến ngày hẹn, Phó Thư Độ cầm một nhành hoa hồng còn vương sương sớm, đã ngồi chờ sẵn ở nhà hàng. Hắn nhìn chăm chú về phía cửa ra vào bằng đôi mắt sâu thẳm, bên môi luôn giữ một nụ cười nhạt, ánh mắt dịu dàng theo thói quen. Các nhân viên phục vụ đi tới đi lui đã bị gương mặt nổi bật và nụ cười dịu dàng của hắn hấp dẫn, không kìm được mà hỏi: “Vị tiên sinh này, khách của anh vẫn chưa tới sao?”
Giọng điệu của bọn họ đầy tiếc nuối: rốt cuộc là ai lại để một người đàn ông thế này phải chờ chứ? Lẽ nào là một đại mỹ nhân tuyệt thế khuynh thành?
“Là tôi tới sớm thôi.” Phó Thư Độ mỉm cười, rất có phong thái quý ông. Thời gian trôi qua, trong lòng hắn dần dần sinh nghi đối với Vân Tang: Giang gia quyền thế hiển hách như vậy, đối phương là cố tình đến muộn để thị uy, hay là thật sự không coi trọng hắn mà mới thong thả đến sau? Dù là nguyên nhân nào đi nữa, một người đến trễ ngay lần đầu gặp mặt cũng khó để lại ấn tượng tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT