Theo số người đổ về ngày một đông, đến cả học sinh trường khác cũng trà trộn vào diễn đàn, không ít người nhìn rõ ràng là nam, Tống Dương bắt đầu lo sốt vó rằng diễn đàn sẽ bị tố cáo vì “tình trạng hỗn loạn”.
Nhưng oái oăm thay, càng nhiều người xin ảnh, số phiếu lại càng vọt lên như gắn tên lửa, điều này không chỉ chứng minh Vân Tang thật sự đẹp trai tới mức dậy sóng, mà còn cho thấy kỹ thuật chụp ảnh của Tống Dương đã đạt đến đỉnh cao, có sức mạnh thần kỳ có thể “cứu rỗi linh hồn hủ nữ”, thế nên trong lòng hắn sướng rơn, bị mấy “tiểu yêu tinh” trong diễn đàn đeo bám, ngoài mặt thì giả vờ dè dặt, miệng lại ra vẻ khó xử mà nói: “Tấm cuối cùng thật đấy, lần này là tấm cuối cùng thật rồi!”
“Được được được, Tống ca anh là nhất đó!”
Vân Tang thì hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra. Cậu vừa mới thi xong một hạng mục, đã thấy Tống Dương giơ điện thoại gọi to: “Tang ca, nhìn bên này ——”
Cậu phản xạ có điều kiện quay đầu lại, vừa khéo bắt được khoảnh khắc “rắc” của tiếng chụp và ánh flash chớp lên giữa ban ngày. Người bình thường gặp flash sẽ theo bản năng nhắm mắt, nhưng Vân Tang thì không, cậu vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn hơi nghiêng đầu nghi hoặc, bởi vậy mà tư thế nhập khung gần như hoàn hảo.
Ngay cả Tống Dương khi nhìn tấm ảnh ấy cũng run nhẹ tay. Hắn đã quá quen thuộc với gương mặt này, thế nhưng bức ảnh ấy vẫn khiến hắn rung động, cảm giác như bị một đòn chí mạng bất ngờ. Rõ ràng khung cảnh xung quanh vô cùng hỗn loạn, ồn ào, người chen lấn, hoàn toàn chẳng có gì gọi là lãng mạn, thế mà chỉ bằng một cái ngoảnh đầu lại, Vân Tang liền dễ dàng bắt lấy ánh nhìn của tất cả mọi người.
Đây hẳn là bức ảnh đẹp nhất trong ngày hắn chụp được. Trong chốc lát, Tống Dương còn lưỡng lự không biết có nên đăng lên hay không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play