Giang Thính tự nhận mình có trực giác khá chính xác. Vài năm trước, khi ngũ quan bắt đầu phát triển rõ nét, hắn phát hiện diện mạo của bản thân ngày càng không giống Giang Bác Hàm và Phó Mỹ Hà, mà thái độ của bảo mẫu đối với hắn thì cao ngạo như ban phát ân huệ, thỉnh thoảng còn buông một câu: “Nếu không có tôi, cậu cũng chẳng được hưởng mấy năm vinh hoa phú quý như vậy đâu.” Những dấu hiệu đó khiến hắn âm thầm kinh hãi, từ sớm đã bắt đầu cảnh giác.
Nhưng hắn vẫn luôn giả vờ như không biết gì, càng ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Phó Mỹ Hà và Giang Bác Hàm, quả nhiên hai người đối xử với hắn ngày càng tốt hơn. Chính vì hắn đã đoán trước tình huống này, nên dù thân thế bị bại lộ, Vân Tang trở về nhà, hai người kia cũng không vì vậy mà lạnh nhạt với Giang Thính, chỉ là phần quan tâm ban đầu nay bị chia bớt đi nơi khác.
Tuy chỉ là một chút ít như thế, nhưng với Giang Thính, cũng đau như dao cắt.
Dẫu vậy, không thể phủ nhận là trực giác của hắn đôi khi có thể bảo vệ chính mình, vì thế Giang Thính lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Sau hai ngày thi dồn dập, từ sáng đến tối, đám học sinh trường Nam Thành cuối cùng cũng thi xong. Chờ đến lúc rời khỏi cổng trường vào buổi tối, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng họ vốn không cần ai đổ thêm dầu cũng đã sôi sục.
Họ lần theo manh mối, bắt đầu từ việc nghe ngóng tin tức từ các bạn học, rồi tra lại danh sách những người đầu tiên sao chép tài liệu, nhanh chóng khoanh vùng được cái tên Tống Dương. Cái tên Tống Dương này ở Nam Thành không ai không biết, ban đầu còn có chút kiêng nể, nhưng nhờ vào số đông, họ vẫn quyết định đi đối chất.
Không ngờ bản thân Tống Dương cũng bị “sét đánh trúng”, học đúng bộ tài liệu không ra câu nào, tức đến suýt phát điên, cuối cùng cũng nhận ra mình bị Giang Thính chơi một vố.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT