Quân Phi Dạ từng nghĩ, đợi đến khi trăm năm tuổi thọ của Vân Tang kết thúc, cho dù đối phương có luân hồi chuyển thế thế nào, hắn cũng sẽ lập tức hạ phàm tìm người, từ lúc còn là trẻ thơ mà nuôi nấng, như vậy đời đời kiếp kiếp bọn họ đều có thể ở bên nhau.
Một trận gió lạnh từ thác nước cuốn tới, Vân Tang khẽ ho hai tiếng, hoàn toàn không hay biết có người đã âm thầm sắp đặt cả đời kiếp tiếp theo của mình. Y cúi đầu nhìn mặt nước, tựa hồ cảm ứng được thân thể phàm nhân dưới linh áp, khiến cá trong hồ giữa băng đá hoảng sợ mà tránh xa, y liếc mắt nhìn qua, thuần thục chỉ tay định điểm: “Đệ đệ, ta đêm nay không muốn ăn cá, ta muốn ăn đậu hũ nấu với hành lá cùng thịt bò nướng.”
“Được.” Quân Phi Dạ không chút do dự mà đáp lời, chỉ là vừa mới rắc lưới liền khựng lại một chút, bởi hắn chợt nhớ trong nhà đã hết đậu hũ mới, cần phải đến chỗ Vương đại nương trên chợ mua vài miếng.
“Ta đi mua.” Vân Tang chậm rãi đứng dậy, ở cùng nhau đã lâu, chỉ cần một nét biến sắc rất nhỏ nơi gương mặt, y liếc mắt là đoán được Quân Phi Dạ đang nghĩ gì.
“Mang theo bạc chưa?” Quân Phi Dạ từ trong áo lấy ra ít bạc vụn, đặt vào lòng bàn tay y, dịu giọng dặn dò: “Thấy món gì thích thì cứ mua, không cần tiếc bạc. Nếu có người lạ tới bắt chuyện, đừng để tâm, cứ mau chóng trở về.”
Làng chài nhỏ cùng huyện thành lân cận đều bị Quân Phi Dạ bố trí kết giới, trừ phi xuất hiện người có tu vi vượt xa hắn, nếu không trên địa bàn của mình, hắn chẳng hề lo lắng Vân Tang sẽ gặp nguy hiểm, những lời dặn dò này chẳng qua cũng chỉ là thói quen mỗi lần xa nhau.
Vân Tang lên huyện thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT