Tóc nàng rụng quá nhanh, khiến người khác ngỡ là hoa mắt, nàng liền trùm kín mũ áo, mấy hôm cũng không dám xuất hiện trước mặt Địch Mỹ Tư. Lúc này, nàng đã rõ sự tình về lăng mộ, biết rằng thần quan từng hạ lời nguyền: kẻ mang ý đồ xấu mà lẻn vào lăng mộ, nếu là nam thì bệnh tật quấn thân, nếu là nữ thì nhanh chóng già yếu; kẻ thì bị lấy đi sức sống, kẻ thì mất cả dung nhan, bởi vậy phản phệ mới giáng xuống chính thân nàng.
Cố Mỹ Trĩ lúc đầu còn ngẩn người ra, sau đó giận dữ đến mức bốc hỏa trong lòng, bao nhiêu oán hận mới cũ dâng lên cùng lúc, khiến nàng chỉ muốn xé nát thần quan ra thành từng mảnh.
Bao nhiêu cách nàng đã thử, nhưng vẫn không sao ngăn nổi sức sống trong cơ thể dần dần cạn kiệt, cho đến khi sợi tóc vàng cuối cùng biến thành đen, nàng đành chấp nhận số mệnh. Thế nhưng, trong lòng lại không cam tâm chút nào.
Nàng có thể gạt được bách tính, nhưng không thể nào lừa nổi quân vương.
Chỉ còn một mình nàng là nữ tử tóc vàng, đến lúc hóa thành mái tóc đen phổ thông như bao người, điểm “đặc biệt” ấy liền mất đi hơn một nửa. Để che giấu sự lão hóa, mỗi lần xuất hiện trước Địch Mỹ Tư, Cố Mỹ Trĩ đều phải tô son trát phấn thật đậm, nhìn qua chẳng còn khác gì các nữ nhân bình thường, thiện cảm trong mắt vương cũng theo đó mà tụt dốc không phanh.
Một lần nữa nàng khóc lóc xin được hồi hương, càng lúc càng nhớ quê nhà, Địch Mỹ Tư cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, buông một câu: “Nếu ngươi nhớ nhà đến vậy, thì để thần quan đưa ngươi về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT