Sắc hồng của hoa sen nở rộ lặng lẽ trong làn nước chảy xuôi, hương thơm nhè nhẹ theo gió quẩn quanh khắp chốn.
Đầu óc Địch Mỹ Tư rối loạn suốt một đêm, chợt nhớ ra, Cố Mỹ Trĩ xác thực là do chính hắn an trí tại một góc hậu cung. Hắn không hay không biết, thế nhưng lại bước đến nơi này.
Hắn dừng chân thoáng chốc, định rời đi. Thân là quân vương của quốc gia, hắn có thể tùy tâm sở dục, đương nhiên không sợ hãi gì chuyện trai đơn gái chiếc bị đồn đãi nhảm nhí, thế nhưng hắn lại chẳng thích ngày hôm sau Vân Tang vì cớ ấy mà tìm đến, nhớ đến ánh mắt kia của đối phương – thản nhiên mà lại như ẩn ẩn để tâm – Địch Mỹ Tư tình nguyện lúc này liền lui một bước, tránh cho thêm phiền.
Thế nhưng thiếu nữ kia đã sớm phát hiện ra hắn, thanh âm nàng vang lên, đầy bất ngờ và vui mừng:
“Địch Mỹ Tư!”
Nhìn thấy ánh mắt nàng mang theo cô đơn, Địch Mỹ Tư liền dừng bước.
“Ta đêm nay không ngủ được, vì ta quá tưởng niệm quê nhà của mình, đó là một nơi cực kỳ xinh đẹp... Không ngờ ánh trăng hai ngàn năm trước lại cũng thánh khiết diễm lệ như vậy... Ban đầu bọn ta chỉ là khách du lịch nơi sa mạc, nhưng lúc rời đi lại gặp một hồi tai nạn bất ngờ, phụ thân ta cùng người nhà đều gặp chuyện, ta thành cô nhi, ta thật lòng rất nhớ họ...” Thiếu nữ khẽ giải thích lý do vì sao mình đêm khuya dạo chơi, hốc mắt liền rưng rưng nước mắt, thoạt nhìn yếu đuối mà đáng thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT