Năm đó Berkeley mười bốn tuổi, hắn bước vào căn cứ Bạch Vân. Khi ấy hắn vẫn chỉ là một nam sinh trung học bị tận thế ép cho chẳng kịp thở, hoang mang run rẩy. Nam nữ già trẻ trong căn cứ đều tận mắt thấy hắn từ một đứa nhỏ ốm yếu như liễu trong gió, dần dần trưởng thành thành một thanh niên cao lớn khỏe mạnh, bởi vậy lời hắn nói ra giờ đây cũng mang theo vài phần nghiêm nghị của người lớn, thậm chí có phần dạy đời.
Cũng có người tò mò hỏi: “Berkeley, cái xưởng thực phẩm của cậu rốt cuộc đang sản xuất thứ gì vậy?”
Bị người xung quanh hỏi han suốt, Berkeley vừa ngáp dài vừa hơi đứng thẳng người: “Tạm thời chỉ sản xuất xúc xích heo, sau này có thể sẽ có thịt hộp, rau củ quả đóng hộp hoặc là miến hút chân không, nói chung có nguyên liệu gì thì sản xuất cái đó thôi…” Nói xong, hắn lại hậm hực tiếp lời: “Tôi cũng đâu có muốn lười, nhưng hiện tại không có nguyên vật liệu, tôi chỉ có thể nghỉ thôi.”
Xúc xích heo?
Vừa nghe đến từ đó, không ít người lập tức ném luôn xiên thịt nướng bị tẩm tiêu và khử trùng trên tay, món đó ăn ngày này qua tháng nọ đến phát ngấy rồi, giờ đây chỉ nghĩ đến xúc xích heo thôi đã ứa nước miếng.
“Tôi muốn ăn cá trích hộp! Còn bún ốc, tôi muốn bún ốc!” Có người hét to, lập tức bị người bên cạnh đánh cho một trận rồi chửi cho: “Bớt gọi mấy món kỳ cục đi, cậu định làm cả cái xưởng ngất xỉu vì mùi à?”
“Tôi mấy năm chưa được ăn mấy món đó, mà ngất vì ngon cũng là một loại hạnh phúc mà!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play