Những lời Tiêu Hằng vừa nói khiến khuôn mặt Vân Kiều Kiều vặn vẹo, nàng không tin Vương Nhạc sẽ cự tuyệt mình.
Thừa lúc cha mẹ không để ý, nàng lén chuồn ra ngoài, chạy thẳng đến Vương trạch mà kiếp trước từng quen thuộc, quả nhiên nhìn thấy một bà mối nơi khóe miệng có nốt ruồi đen đang cùng người Vương gia vung miệng khua môi. Bà mối kia vốn khéo miệng, quen đổi trắng thay đen, lại nể mặt Vân gia, thêm vào sính lễ Tiêu Hằng đưa tới chẳng hề keo kiệt, thế nhưng người Vương gia vẫn kiên quyết không nghe, cũng một mực không chịu nhận.
Thương thế trên mặt Vương Nhạc hãy còn chưa lành, cổ còn quấn một dải lụa trắng, chính giữa gương mặt tuấn tú mang theo chút tàn phá, hắn chắp tay, từ tốn nói: “Thỉnh các vị trở về, chuyển lời với Vân cô nương một tiếng, đa tạ cô nương đã để mắt tới, nhưng Vương mỗ lòng đã có chốn quy y, chỉ đành phụ lòng tốt của cô nương vậy.”
Vân Kiều Kiều nay danh tiếng xấu xa, nhi lang khắp kinh thành đều chẳng muốn cưới, hắn sao có thể gật đầu, chẳng lẽ hắn không cần mặt mũi nữa?
Hắn đã cố nhã nhặn cự tuyệt, song vẫn khiến Vân Kiều Kiều phẫn nộ. Dù là kiếp trước hay kiếp này, chỉ có nàng chê kẻ này bất lực, nào đến lượt kẻ bất lực dám chê nàng! Nàng ngu xuẩn mà cho rằng, đời này đã cứu Vương gia một mạng, lại gặp qua đế vương vi hành, thì còn phải để mắt tới một tên ăn chơi phá gia chi tử như hắn?
Nàng giận không kềm được, toan xông tới cầm vũ khí đánh cho Vương Nhạc một trận.
Vương Nhạc vừa thấy nàng đến, vội vàng siết chặt dải lụa trắng, như thể gặp đại địch mà nói: “Xin cô nương chớ ép người quá đáng, nếu không Vương Nhạc ta nguyện lấy cái chết để minh chí!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT