Vân Đại Hà chớp mắt liền đánh mất ý niệm đưa cháu trai hồi hương. Nếu Tang ca nhi có thể đi theo Tiêu Vương gia, lại được hắn chân tâm đối đãi, sống những ngày tháng an ổn phú quý, thì hắn thật sự không có bất cứ lý do gì để phản đối.
Chúng gia phó cũng đồng loạt lộ vẻ kinh diễm, miệng há to đến không khép lại được.
Đổi lại là bọn họ, có đánh chết cũng chẳng tin nổi vị Vân công tử kia, là người trong lòng của Vương gia, thế nhưng lại xuất thân từ một nông gia nơi biên thuỳ. Dù thật sự là vậy đi nữa, thì ánh mắt của Vương gia đúng là vẫn trước sau như một, chuẩn xác lạ thường.
Chỉ có Vân Kiều Kiều khẽ cắn môi, trong lòng nghẹn ứ khó thở. Hôm nay nàng cũng khoác lụa la mềm mại, như một đóa hoa yêu kiều rực rỡ. Huống chi đời này nàng vô cùng chú trọng bảo dưỡng nhan sắc cùng nước da, ngay đến tỳ nữ hầu hạ rửa mặt thay y phục sáng nay cũng không nhịn được mà khen một câu: “Vân tiểu thư thật xinh đẹp, chẳng kém gì các tiểu thư trong phủ quan.” Ý tứ rõ ràng là nàng không giống con gái nhà quê, mà như được nuôi dạy từ trong kinh thành.
Thế nhưng đứng cạnh huynh trưởng, nàng lại kém cỏi thấy rõ.
Nàng cần dùng vô số châu báu, trang sức cùng hoa phục mỹ y để điểm xuyết cho bản thân, còn huynh trưởng lại mặc y phục giản dị, chỉ ngồi trong cỗ xe ngựa che mành tầm thường, vậy mà vẫn khiến đám công tử nhà giàu cả gan trêu chọc. Khi ấy nàng cũng đứng bên cạnh, lại bị nhận nhầm là tỳ nữ. Nghĩ lại chuyện ấy, Vân Kiều Kiều liền tức đến nỗi lồng ngực buốt đau.
Tính tình nàng vốn vậy, một khi bị người so ra kém cỏi, trở thành nền phụ cho người khác, thì dù trong miệng có ăn sơn hào hải vị, cũng chẳng còn tâm trạng thưởng thức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT