Vân Tang nghĩ mãi không ra nguyên nhân, liền dứt khoát không nghĩ nữa cho đỡ mệt đầu.
Chỉ là Phó Mỹ Hà thấy cậu lúc ăn cơm mà thần hồn treo ngược cành cây, lại tưởng con cẩ nhà mình lỡ lời khiến cậu buồn, bèn dịu dàng gắp mấy chiếc bánh bao thượng hạng đặt vào bát cậu, dỗ dành:
“Tiểu Tang à, con đừng để trong lòng, anh cả con ăn nói không lựa lời, con cứ kệ nó đi là được. Hôm nay là ngày đầu con đến trường, mẹ đã gọi điện trước cho giáo viên rồi, đến nơi sẽ có người tới đón con.”
“Giờ thì cứ ăn nhiều một chút cho mẹ yên tâm.” Phó Mỹ Hà dịu giọng nói.
Vân Tang gật đầu, nhai kỹ nuốt chậm bắt đầu ăn. Phó Mỹ Hà gắp bao nhiêu, cậu liền ăn bấy nhiêu, không vì ham ăn, mà chỉ đơn giản là không muốn lãng phí đồ tốt. Trên người cậu vốn có một phẩm hạnh đáng quý – ghét sự lãng phí. Cậu sẽ không vì thay đổi thân phận hay địa vị mà sinh thói khoe mẽ, đó chính là tố chất cơ bản cần có để một người có thể trưởng thành một cách vững vàng. Chỉ tiếc rằng, người nhà họ Giang xưa giờ chưa từng tiếp xúc với kiểu người như vậy, nên dễ dàng xem nhẹ. Họ đã quen đánh giá tương lai một người qua học vấn, gia thế và nền tảng xã hội.
Cách đánh giá ấy không sai, nhưng lại dễ rơi vào hố đen – đặc biệt là khi ngay cả “hố đen” cũng không biết bản thân mình là hố đen.
Phó Mỹ Hà đã sớm sắp xếp cho Vân Tang một tương lai tươi sáng. Nhà họ Giang có tiền có thế, nuôi cậu cả đời không thành vấn đề. Nếu cậu muốn phát triển sự nghiệp, bà sẽ giao vài công ty con cho cậu làm thử. Còn vị trí thừa kế của nhà họ Giang, đương nhiên phải dành cho người phù hợp nhất để cầm lái. Trong mắt họ, Vân Tang hiển nhiên không hội tụ đủ tố chất đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT