Ngày đầu ra mắt, sách mới của Hướng Phong Ngữ đã mang về thu nhập lên đến một vạn tệ. Dù rõ ràng không thể ngày nào cũng có người thưởng nhiều đến vậy, doanh thu mỗi ngày dần ít đi, nhưng bản thân cô vẫn cảm thấy rất mãn nguyện.

So với những tác giả mới vào nghề không kiếm nổi một xu trong giai đoạn đầu, thành tích này với một “ma mới” như cô đã là quá tốt rồi.

Cô kéo rèm cửa sổ, nhìn về phía ngoài, nơi Yên Hành Nguyệt đang tưới cây mới trồng. Trước khi ánh mắt nhạy bén của đối phương kịp phát hiện ra mình, Hướng Phong Ngữ lập tức buông rèm xuống.

【Cậu có cảm thấy Yên Hành Nguyệt có gì đó kỳ lạ không】

Hệ thống: 【?】

Hướng Phong Ngữ xoa cằm, vẻ mặt trầm ngâm: 【Rõ ràng là một tiểu ma bệnh mà lại rất có sức, thường xuyên thấy hắn ta ho với các kiểu khó chịu, cứ mỗi lần tôi nghĩ hắn ta sắp bệnh đến mức không qua nổi, thì lần sau xuất hiện lại khoẻ re, cũng đâu thấy uống thuốc gì đâu mà…】

Lần trước cô mua thuốc để trong ngăn kéo, đến cả vỏ còn chưa bóc cơ mà.

Hệ thống: 【Có lẽ vì hắn ta là nam chính chăng】

Hướng Phong Ngữ cũng khá tò mò, nhưng lại không thể quá tò mò.

Sinh ra lòng hiếu kỳ với người khác có thể là khởi đầu của tình yêu, nhưng nếu sinh lòng hiếu kỳ với Yên Hành Nguyệt… thì thứ đang chờ cô chính là Diêm Vương.

“Không biết nếu nguyên chủ biết tôi cắt đứt quan hệ với nhà họ Hướng, liệu có trách tôi không nữa.”

Hướng Phong Ngữ khẽ thở dài.

Dù sao nhìn từ ký ức thì, tuy nhà họ Hướng đối xử với cô chẳng ra gì, nhưng trong lòng nguyên chủ vẫn luôn canh cánh tình thân.

Cho đến khi cô bị ép buộc mất tự do, thay thế Hướng Thi Lan gả vào nhà họ Yên, mới dần dần thất vọng hoàn toàn về nhà họ Hướng.

Hệ thống: 【Cô ấy sẽ không trách đâu. Một khi đã cắt đứt rồi thì từ nay về sau cô đã tự do, không cần phải lo nghĩ làm sao đối phó với đám người đó nữa】

Muốn “biến thái” thế nào cũng không ai quản.

Hướng Phong Ngữ gật đầu, nhưng ngay giây tiếp theo, tiếng chuông điện thoại lại đánh gãy dòng suy nghĩ của cô.

Trên màn hình hiện lên ba chữ —— “Hướng Đông Thần”.

Thấy cái tên này, Hướng Phong Ngữ lập tức lần mò tìm kiếm ký ức có liên quan đến người này.

Khác với hai người em trai đã chọn con đường sự nghiệp theo sở thích riêng, đại thiếu gia nhà họ Hướng – Hướng Đông Thần – từ khi sinh ra đã gánh trên vai trọng trách kế thừa tương lai của gia tộc.

Hướng Đông Thần từ nhỏ đã là học sinh gương mẫu, lớn lên bước chân vào công ty, tự mình leo từ tầng đáy lên vị trí số hai.

Là một người điển hình của kiểu “cuồng công việc”, lý trí, điềm tĩnh – tóm gọn trong hai chữ: bá tổng.

Thế nhưng một người bá tổng luôn lạnh lùng, ít nói như vậy, lại dành trọn dịu dàng và tình cảm cho cô em gái của mình.

“Lại thêm một tên cuồng cưng chiều em gái.”

Hướng Phong Ngữ bĩu môi, chợt nhớ lại lần trước bị anh ta cúp ngang điện thoại.

Vì vậy ——

“Tút ——”

Cô dứt khoát dập máy.

“Tưởng chỉ mình anh biết cúp máy đấy à.”

Hướng Phong Ngữ vừa cúp máy xong thì thấy sảng khoái vô cùng.

Bên kia, thư ký của Hướng Đông Thần thì rơi vào trạng thái bối rối toàn tập.

“…Tiểu Hướng tổng…”

Anh ta ngập ngừng gọi một tiếng.

Đối diện, Hướng Đông Thần vẫn đang xử lý email, mắt không thèm ngước lên, giọng nhàn nhạt đáp:

“Ừm?”

“…Cô ấy… cúp máy rồi ạ…”

Động tác lướt chuột của Hướng Đông Thần khựng lại nửa giây.

Giọng trầm xuống, mang theo một tia lạnh lẽo đặc trưng của giới thương trường:

“Hướng Hạ nói đầu nó đập hỏng rồi.”

“Không nghe điện thoại thì nhắn tin, chữ chắc nó còn biết đọc.”

Sau đó, anh ta còn bổ sung một câu:

“Nhắc cô ta, ai là người trả chi phí điều trị cho người đàn bà kia trong viện dưỡng tâm.”

Quả nhiên, không lâu sau, Hướng Phong Ngữ nhận được tin nhắn:

‘Bảy giờ tối cuối tuần, đến Hướng gia dự tiệc sinh nhật của tiểu thư Lan, tuyệt đối không được đến muộn.’

‘P/s: Tiểu Hướng tổng nhờ tôi nhắc cô — đừng quên ai là người thanh toán chi phí điều trị cho bà Điền Điền.’

Ngay cả số điện thoại gửi đến cũng không phải số cá nhân của Hướng Đông Thần.

Vừa nhìn thấy cái tên “Điền Điền”, Hướng Phong Ngữ mới nhớ ra — đó chính là mẹ ruột của nguyên chủ.

Bà từng vì tức giận mà khiến phu nhân Hướng gia lên cơn, sau đó bị gia đình họ Hướng lấy lý do mắc bệnh tâm thần để đưa vào viện điều dưỡng do chính họ sở hữu. Cho tới giờ vẫn chưa từng ra ngoài.

Hướng Phong Ngữ rất muốn buông một câu “tuỳ mấy người”, nhưng nghĩ đến việc đó là mẹ ruột của thân thể này, dù bà có từng làm gì sai, thì vẫn là người đã sinh ra cô. Câu này cuối cùng lại nghẹn ở trong cổ họng.

“Vậy rốt cuộc Hướng Thi Lan gọi mình tới dự tiệc sinh nhật làm gì?”

Cô mơ hồ cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản — nhất định có liên quan đến quyển tiểu thuyết mới ra mắt gần đây.

Dù gì trong mắt người ngoài, Hướng Thi Lan là đoá hoa cao quý kiêu sa. Nhưng trong ấn tượng của Hướng Phong Ngữ, cô ta lại là kiểu người nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi vượt ngoài sức tưởng tượng.

Hệ thống:【Vậy cô muốn đi không?】

Hướng Phong Ngữ:【Tất nhiên là đi rồi. Tui chưa bao giờ tham gia mấy kiểu tiệc lớn cả, có thể tranh thủ lấy cảm hứng viết truyện luôn nè~】

Hơn nữa, cô thật sự muốn biết, Hướng Thi Lan đang tính giở trò gì.

Chẳng lẽ là vì mình ra sách mới à?

Muốn phá hoại sự nghiệp của bà đây hả?

Vậy thì phải bước qua xác tôi đã!

Lúc ấy, Hướng Phong Ngữ một lòng cho rằng đối phương chắc chắn muốn đánh vào sự nghiệp viết lách của cô.

Ai mà ngờ được — khi đến nơi mới phát hiện, thứ Hướng Thi Lan muốn khoe lại là một người đàn ông.

Khiến cô suýt chút nữa bật cười ngay tại chỗ.

Cảm giác giống như mình mặc giáp chuẩn bị lên chiến trường, mà đối phương chỉ thả một… cú rắm.

“Anh biết không, Nguyệt Nguyệt, thật ra chuyện này em cũng không định làm phiền anh.”

“Ban đầu em đã hẹn với người khác rồi, nhưng anh ta lại lén sau lưng em… mở bung cơ lưng to rồi bay mất tiêu.”

“Không còn cách nào khác.”

“Giá mà không xảy ra chuyện đột xuất, em thật sự rất muốn ở trong căn nhà ấm áp này với anh mỗi ngày — lén nhìn anh đi vệ sinh, canh giờ anh tắm để rình trước cửa, lục thùng rác để lấy khăn giấy anh từng dùng qua…”

Nhìn thấy Yên Hành Nguyệt vẫn dửng dưng không phản ứng gì, Hướng Phong Ngữ đành tung ra tuyệt chiêu của mình.

“Nếu anh đồng ý, em sẽ trả lại ba cái quần lót đã trộm của anh…”

Hướng Phong Ngữ mặt đầy tiếc nuối, như thể trong tim đang nhỏ máu vậy.

Yên Hành Nguyệt: “……”

Quả nhiên là vậy, hắn cứ thắc mắc sao lại mất ba cái quần lót.

Hướng Phong Ngữ nằm lăn lộn dưới đất, vừa lăn vừa cầu xin:

“Cầu xin anh đó, nếu anh không đồng ý thì em sẽ———”

“———Sẽ làm sao?”

Yên Hành Nguyệt cụp mắt nhìn Hướng Phong Ngữ đang nằm ngửa trên mặt đất.

Dưới người cô còn trải một tấm thảm lông, hắn vẫn nhớ rõ, đó là thứ mà cô mấy hôm trước sau khi từ thư viện về đã tiện đường mua, rồi hí hửng chạy về khoe với hắn rằng hoa văn đẹp đến nhường nào.

Từ sau khi hồn ma kỳ quái này đến đây, thỉnh thoảng lại sắm thêm đồ mới, nơi nào trong tầm mắt của Yên Hành Nguyệt cũng đều có dấu vết của Hướng Phong Ngữ.

Cô dường như… thật sự xem cái nơi bị người đời né tránh như tà này là nhà rồi.

Hướng Phong Ngữ nước mắt rưng rưng (nhỏ thuốc nhỏ mắt), nói:

“Em sẽ cắt một lỗ ở phía trước mỗi bộ đồ lót của anh, để anh… dắt chim hóng gió.”

Yên Hành Nguyệt: “……Nghe thật độc ác.”

Tiệc sinh nhật của Hướng Thi Lan, Giang Chỉ cũng sẽ đến, ban đầu Yên Hành Nguyệt còn đang nghĩ phải dùng cách gì để trà trộn vào, không ngờ Hướng Phong Ngữ lại chủ động đến tìm hắn.

Đúng là buồn ngủ gặp gối bông…

Còn lý do vì sao hắn không đồng ý ngay ——

Yên Hành Nguyệt khẽ cong đôi môi trắng bệch, đôi mắt đen sâu lóe lên ý cười trêu chọc.

Dĩ nhiên là… muốn xem Hướng Phong Ngữ phải cầu xin hắn đến mức nào.

“Tham gia tiệc cần phải mặc lễ phục, cô có không?”

Yên Hành Nguyệt đứng dậy, đi tới trước mặt Hướng Phong Ngữ, cúi người nhìn cô. Dù là từ góc độ này, gương mặt của hắn vẫn sắc nét đến mức quá đáng.

Giả vờ biến thái lâu ngày, Hướng Phong Ngữ nằm dưới đất buột miệng theo phản xạ:

“Dẫm em đi.”

Yên Hành Nguyệt: “……”

“…Dẫm cô cũng được, nhưng từ nay không được trộm đồ lót của tôi nữa.”

Hướng Phong Ngữ lập tức bật dậy: “Em muốn đồ lót!”

Đùa à, không trộm đồ lót thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ “mỗi ngày làm một việc biến thái” để duy trì nhân cách nhân vật?

“Em mặc áo len đi được không?”

Cô đứng dậy, kéo kéo chiếc áo len màu trắng ngà có in hình một con heo con ngay trước ngực.

Yên Hành Nguyệt liếc nhìn con heo đang cười ngớ ngẩn, còn thiếu một cái răng cửa, rồi nhàn nhạt nói:

“Tùy cô.”

Hướng Phong Ngữ cảm thấy không đúng lắm, liền lại gần hỏi:

“Anh có cách gì đúng không?”

“Không được trộm đồ lót của tôi.”

“Thôi được rồi, em mặc áo len.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play