Sau khi xác nhận chú cún mình ôm là đúng, nhóm anh em nhà họ Phó lần lượt ký tên vào bản xác nhận, rồi cùng nhau đón “ái khuyển” quay trở về tập đoàn.
Trong phòng làm việc, Tống Tinh Kỳ ngoan ngoãn cụp tai, rụt người lại, ngồi xổm dưới chân Phó Sâm. Tuy rất yêu thương cậu, nhưng lần này Phó Sâm cũng không thể không nghiêm mặt dạy dỗ: “Càng lúc càng to gan, biết tự ý trốn ra ngoài rồi?”
“…Tôi xin lỗi, Phó Sâm…” Giọng cậu nhỏ như tiếng muỗi kêu, dè dặt cúi đầu nhận lỗi.
“Trốn đi cũng thôi đi, lại còn đánh nhau với chó hoang ngoài đường, cậu có biết mình đã gặp phải thứ gì không hả?” Giọng hắn trầm xuống, không giấu được sự lo lắng. Điều khiến Phó Sâm sợ nhất không phải là sự ngang bướng của cậu, mà là có thể cậu sẽ bị thương – chỉ nghĩ đến thôi đã khiến ngực hắn như nghẹn lại.
“Ô… ô…” Tống Tinh Kỳ vô thức r*n rỉ như muốn làm nũng, đôi tai cụp xuống càng thấp.
“Đó là một con Rottweiler. Cậu…” Phó Sâm định trách cậu yếu ớt như vậy thì sao dám gây chuyện với giống chó hung dữ như thế, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào, sợ tổn thương lòng tự trọng của cậu, cuối cùng đành nói nhẹ nhàng hơn: “Cậu lợi hại hơn nó nhiều. Nếu lỡ cắn chết nó, tôi biết ăn nói sao với chủ của người ta?”
“Không có chủ đâu… Tôi cũng không cắn chết nó đâu mà, tôi không hung dữ như vậy, Phó Sâm,” Tống Tinh Kỳ vội vàng giơ ba móng lên cam đoan, giọng sốt ruột đến mức gần như muốn khóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT