Phó Trạm là người nói chuyện giữ lời.
Một xấp tiền mặt được nhét gọn vào chiếc ba lô nhỏ xíu, phần nhét không vừa thì gấp lại cẩn thận, chen vào từng kẽ hở, đến mức cái ba lô phồng lên căng tròn như sắp bung khóa kéo.
Tưởng Lăng khép chặt hai móng, đem ba lô ôm vào lòng như báu vật, dùng cả thân mình bé nhỏ để che lại.
Phó Trạm khẽ bật cười, giơ tay gõ nhẹ lên trán cậu một cái, giọng trêu chọc: “Cún nhỏ tham tiền.”
Thế nhưng, số tiền ấy dù nhỏ, cũng khiến hắn không khỏi sinh nghi.
Phó Trạm nằm xuống giường, gối đầu lên tay, ánh mắt chăm chú nhìn Tưởng Lăng đang cuộn tròn bên cạnh. Bàn tay rảnh rỗi chậm rãi lướt dọc lớp lông mềm mượt, vừa xoa vừa hỏi: “Vật nhỏ như cậu lại thông minh như thế, ai dạy vậy?”
“Tôi nhớ hôm gặp cậu lần đầu, cậu chỉ là một con cẩu lang thang, người dơ hầy, cổ đeo mảnh gỗ thô sơ làm bảng tên. Nếu thực sự từng có chủ, người đó chắc chẳng thương yêu cậu là bao, lại càng không thể kiên nhẫn dạy cậu nhận mặt chữ hay biết kiếm tiền…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT