Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phòng bệnh bên cạnh, thanh âm tuy trầm thấp nhưng lại rõ ràng đến mức khiến người ta không thể làm ngơ.
Trương Hiền Phong lập tức nhăn mặt, lắc đầu thở dài, giọng mang theo bất đắc dĩ: “Cái thằng nhóc thúi này, lại phát điên cái gì không biết nữa.”
Trương Sĩ Tiên lúc này cũng đang mặc quần áo bệnh nhân, nhưng vì bản thân từng học quyền cước, thương tích không quá nghiêm trọng. Hắn ngồi thẳng dậy, cười bất lực: “Nó chỉ là hơi choáng váng một chút, nhưng cũng tốt. Nhiều khi, ngốc một chút lại có phúc của người ngốc.”
“Chỉ mong là vậy.”
Trương Sĩ Tiên chậm rãi tiếp tục: “Ba, đám công nhân ở công trường thành tây, người có thâm niên nhất cũng chỉ mới làm được mười năm. Nhưng khu Thanh Vân cao trung thì đã thi công từ mười lăm năm trước. Hai nơi, hai nhóm người hoàn toàn không có giao điểm. Ấy vậy mà bên dưới lại tung tin nói chúng ta đổ trách nhiệm lên đầu họ. Bất luận sự thật ra sao, chỉ riêng lời đồn này thôi đã quá đáng lắm rồi.”
Trương Hiền Phong cau mày, ánh mắt tối sầm: “Ý mày là có người cố ý đứng sau giở trò?”
Trương Sĩ Tiên gật đầu, giọng trầm hẳn xuống: “Lúc đầu con nghi là Phó Sâm. Nhưng hắn vừa bày một ván cờ để giúp Phó Dự, lại còn cho người tát con một cái rõ đau. Nếu thật là hắn, thì việc này có vẻ dư thừa rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play