Giờ ăn trưa đã qua, quán ăn nhanh vắng lặng không một bóng người. Trong cửa hàng chỉ còn lại hai công nhân ăn muộn, vừa cúi đầu nhai bánh vừa liếc ra ngoài cửa sổ chờ đợi.
Cho đến khi một chiếc xe màu đen phóng đến dừng lại trước cửa, hai người liền lập tức kéo mũ bảo hiểm lên, vội vàng rời khỏi bàn. Một người chạy ra ngoài, người còn lại nhanh chóng theo sát phía sau nhà thầu của mình.
Phó Dự ngồi trong xe, cửa kính hạ xuống một nửa, giọng điệu trầm ổn nhưng rõ ràng: “Chuyện tôi dặn, hẳn là không cần phải nhắc lại lần thứ hai.”
Nhà thầu gật đầu như giã tỏi: “Hiểu rồi, hiểu rồi ạ! Ngài cứ yên tâm. Bác Viễn vốn dĩ đã nợ lương chúng tôi từ lâu, công nhân ai cũng có điều oán hận trong lòng. Giờ ngài ra tay, tôi cam đoan sẽ làm đâu ra đấy, chắc chắn không để ngài thất vọng!”
Phó Dự gật đầu, chậm rãi gọi tên: “Bành Vĩ, Triệu Khang.”
Triệu Khang cười cười, trong lòng rùng mình phó nhị thiếu đã nhớ rõ cả tên họ họ, nếu làm không ra gì, nhất định là không có đường lui.
Từ trong xe, Phó Dự lấy ra một xấp tiền mặt đã chuẩn bị sẵn, đẩy ra ngoài: “Cầm lấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play