Với một hoa hoa công tử như Tưởng Lăng, phụ nữ chẳng khác gì quần áo – hôm nay không có bộ này thì mai sẽ có bộ khác. Vì thế, việc cậu đến quấy rầy cũng chẳng khiến bản thân hắn cảm thấy ngại ngùng chút nào.
Phó Trạm cúi đầu nhìn xuống, hơi sững người: “Vật nhỏ?”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ dưới chân: “Là em đây. Không phải anh nói em có thể theo anh về nhà sao? Da mặt em dày, nên tự mình tới luôn.”
Nói xấu hổ thì không có, làm người không có, giờ đã thành chó thì lại càng không. Tưởng Lăng lắc lắc cái đuôi nhỏ bông xù, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ rõ ràng là đang lấy lòng. Lúc cần thiết, cẩu cũng có thể nắm được thì buông được – co được thì giãn được.
Phó Trạm còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã vang lên một tiếng hừ khẽ. Vương Linh Linh đã thấy Tưởng Lăng, sắc mặt lập tức trở nên chán ghét. Ánh mắt cô ta đầy khinh thường, tựa như sợ con chó nhỏ bẩn thỉu kia sẽ đột nhiên nhảy bổ vào làm bẩn đôi giày hàng hiệu dưới chân.
Không chút do dự, cô ta giơ chân đá văng Tưởng Lăng ra xa.
Tưởng Lăng bị đá bất ngờ, lăn một vòng trên mặt đất, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh. Trên đường tới đây, cậu đã gặp rất nhiều người, ai cũng cưng nựng, cũng muốn ôm cậu mang về nhà. Tình yêu nhiều quá khiến cậu buông lỏng cảnh giác, hoàn toàn không phòng bị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT