Khi ánh mặt trời đầu tiên của buổi sớm dịu dàng rọi xuống, Tưởng Lăng cuối cùng cũng về tới cửa nhà.
Thể lực đã hoàn toàn cạn kiệt, cậu chỉ kịp cuộn tròn bên thềm cửa, thiếp đi trong lúc trời còn chưa sáng rõ. Cho đến khi có một đôi tay nhẹ nhàng nâng cậu lên, cậu mới choàng mở mắt.
Lọt vào tầm nhìn là gương mặt thân quen… là em trai cậuTưởng Dật.
Tưởng Dật nhẹ tay đặt chú cún nhỏ lên một tấm đệm mềm trong phòng khách, sau đó vội vã bẻ vụn một mẩu bánh mì đưa tới trước miệng cậu. Trải qua cả một đêm chạy trốn và chiến đấu, Tưởng Lăng đói đến mức dạ dày như bị thiêu đốt. Chỉ hai ba miếng, cậu đã ăn sạch sẽ.
“Đừng vội, còn có nữa,” Tưởng Dật cúi người, từ trong túi áo lôi ra mấy gói thịt khô nhỏ, khẽ mở ra đặt bên cạnh.
Đúng lúc ấy, trên cầu thang vọng xuống tiếng một người phụ nữ: “Tiểu Dật, con đang nói chuyện với ai thế?”
Tưởng Dật không hoảng, cũng không che giấu: “Mẹ ơi, con ôm một con cún nhỏ về nhà. Nhìn nó tội nghiệp quá, để con cho nó ăn một chút.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT