Vợ của Trương Dụ tên là Lưu Nghệ Duyệt.
Cô là cháu gái đối tác làm ăn của Trương Dụ. Trương Dụ đã yêu từ cái nhìn đầu tiên với Lưu Nghệ Duyệt trong một bữa tiệc và từ đó bắt đầu theo đuổi cô một cách điên cuồng.
Nói là điên cuồng, nhưng Trương Dụ theo đuổi có chừng mực, ngoại hình cũng không tệ, việc làm ăn lại có khởi sắc nên Lưu Nghệ Duyệt rất nhanh đã chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn.
Lưu Nghệ Duyệt vẫn luôn cảm thấy mình may mắn.
Cho đến vừa rồi khi chồng cô đang lái xe êm xuôi lại như rơi vào một cơn ác mộng kinh hoàng, sau khi đạp phanh chết máy thì lại bắt đầu nói năng lảm nhảm... Không, không phải lảm nhảm.
Là chính miệng hắn thừa nhận mình đã mưu hại người bạn thân nhất.
Chồng cô là một kẻ giết người!
Nhận thức đó va chạm mạnh vào lý trí của Lưu Nghệ Duyệt, khiến toàn thân cô như rơi vào vũng đầm lạnh lẽo, đông cứng đến mức không thể nhúc nhích.
Thảo nào...thảo nào mỗi lần nhắc đến Trình Phác Ngọc, vẻ mặt Trương Dụ đều không được tự nhiên.
Cô cứ nghĩ Trình Phác Ngọc đã làm điều gì đó Trương Dụ đau lòng, nào ngờ bên trong lại ẩn giấu một bí mật lớn đến vậy!
"Không phải!" Trương Dụ đột nhiên tỉnh táo lại, nắm lấy cổ tay vợ, sốt ruột giải thích, "Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, anh có thể giải thích!"
"Anh giải thích cái gì?" Giọng Lưu Nghệ Duyệt run rẩy, như thể ngày đầu tiên cô quen biết hắn, "Anh vừa mới kể hết mọi chuyện rồi, anh nói anh vì trả 80 vạn nợ cờ bạc, đã chấp nhận lời đề nghị của một đạo sĩ, hại chết người bạn thân nhất của mình... Trương Dụ, đó là một mạng người! Một mạng người!"
Trương Dụ há miệng, nhìn thấy vẻ mặt kích động của vợ, biết rằng giãy giụa cũng vô ích, chỉ có thể thất thần ngã vào ghế ngồi, ấp úng nói: "Nhưng nếu anh không làm vậy, mất đi sẽ là ba mạng người cơ mà."
"Huống chi... Sau khi nhà cậu ta không còn ai, bố mẹ anh đối xử với cậu ta như con ruột, nếu dùng mạng của cậu ta để đổi lấy mạng bố mẹ anh, cậu ta...cậu ta cũng nên đồng ý mới phải."
"Đủ rồi! Đừng tự lừa dối mình nữa." Lưu Nghệ Duyệt mắt đỏ hoe, nhìn chồng bằng ánh mắt đầy thất vọng. Cô cắn môi, nhắm mắt lại rồi mở ra như thể đã đưa ra một quyết định trọng đại, giọng khàn khàn nói, "Trương Dụ, đi tự thú đi."
"Tự thú?" Trương Dụ dường như không thể tin được, "Em bảo anh đi tự thú? Con trai chúng ta mới một tuổi, nếu anh đi tự thú, sau này em sẽ làm sao? Con trai chúng ta sẽ làm sao?"
"Đương nhiên là mang theo con trai anh tái giá rồi."
Một bàn tay chống lên nắp capo chiếc xe đen, Đoạn Vân Song nhận được tin, dẫm trên giày cao gót, nhìn xuống khuôn mặt Trương Dụ đột nhiên quay lại. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô nở nụ cười châm biếm, "Bằng không anh muốn tôi cùng cái tên chồng cũ tàn nhẫn độc ác giết người đó sống cả đời sao?"
Tàn nhẫn độc ác, tội phạm giết người, chồng cũ.
Mỗi từ đều như một nhát dao đâm vào ngực Trương Dụ.
Hắn phẫn nộ chất vấn: "Mày là ai? Mày có tư cách gì mà thay cô ấy quyết định?!"
Đoạn Vân Song trên dưới đánh giá hắn, cười nhạt một tiếng, sau đó, dưới ánh mắt giận dữ của Trương Dụ, cô giơ ngón tay dài ra, lấy chứng minh thư của mình: "Nè, thấy rõ chưa? Tôi là ai?"
Sắc mặt Trương Dụ chợt tái nhợt.
Đoạn Vân Song vẫy tay ra phía sau, giọng lười nhác: "Được rồi, đưa hắn đi đi, rồi hỏi cho rõ ràng về tên đạo sĩ kia là chuyện thế nào."
Không nhìn người trong xe một cái nào nữa, Đoạn Vân Song đứng thẳng người, ánh mắt lướt qua xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy hình dáng chiếc Maybach màu đen trong bóng đêm. Khóe miệng cô nhếch lên nụ cười, cất bước đi đến, gõ vào cửa kính xe đang đóng chặt.
"Em trai, cậu…"
Lời chưa dứt, cùng với việc cửa kính xe hạ xuống, một khuôn mặt với sống mũi sắc bén và vẻ lạnh lùng hiện ra.
Nhưng chưa đầy một giây, Dung Kính đã từ bên cạnh Tạ Trường Thời chen lấn sang. Cậu dùng một tư thế khó hiểu, nửa treo lơ lửng, nửa tựa vào lòng Tạ Trường Thời, hai tay chống cửa kính xe, chống cằm nhìn ra ngoài.
Đoạn Vân Song nuốt ngược câu "mẹ nó, anh là ai vậy" suýt chút nữa bật ra khỏi miệng, khôi phục nụ cười tủm tỉm: "Em trai, tên này tôi đưa về bộ phận đặc biệt trước, sau này nếu moi được tin tức hữu ích nào khác từ miệng hắn ta, tôi sẽ liên hệ với cậu bất cứ lúc nào."
Dung Kính gật đầu liên tục: "Vâng, làm phiền cô."
Đoạn Vân Song "ha" một tiếng: "Đừng khách sáo vậy, gọi chị là được, chị cũng chỉ lớn hơn em vài tuổi thôi."
Dung Kính có thể cảm nhận được thiện ý của Đoạn Vân Song, biết nghe lời liền sửa miệng: "Vâng, chị."
Lúc này Đoạn Vân Song mới hài lòng dẫm trên giày cao gót bỏ đi.
...
Chiếc Maybach màu đen một lần nữa lái về biệt thự.
Trình Phác Ngọc từ khi làm rõ nguyên nhân cái chết của mình thì như bị rút cạn tinh thần. Cậu ta mắt không chớp, giống như một cái đuôi đi theo Dung Kính xuống xe. Kết quả chưa được bao lâu thì bị Dung Kính nhắc tới rồi ném trở lại vào trong xe.
Cậu ta ngẩng đôi mắt mơ màng lên, im lặng dò hỏi tình hình thế nào.
Tạ Trường Thời thay Dung Kính trả lời: "Tối nay cậu và Tống Thanh ở khách sạn."
"Ồ." Trình Phác Ngọc cũng lười hỏi nguyên nhân, dù sao Dung Kính và những người khác bảo làm gì thì làm nấy.
Thế nhưng, Tống Thanh sau khi nghe được lời phân công này, cắn môi bắt đầu tự hỏi:
Vậy anh ta nên thuê hai phòng hay để Trình Phác Ngọc ở cùng mình?
Người và quỷ ở chung một chỗ thì có khác gì ở nhà ma đâu?
Nhưng thuê hai phòng có vẻ hơi lãng phí, hơn nữa con quỷ này trông có vẻ rất tệ, như thể giây tiếp theo sẽ tự sát mà chết toi.
Tống Thanh nhíu mày, thở dài một hơi, quyết định khuyên nó một chút: "Này, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Trình Phác Ngọc yếu ớt, ném lại hai chữ đó rồi không nói gì nữa.
Trong chiếc Maybach màu đen lại một lần nữa chìm vào sự tĩnh lặng như chết.
Tống Thanh cảm thấy không khí trong xe quá ngột ngạt, đang định bật nhạc để làm dịu bớt bầu không khí đình trệ thì Trình Phác Ngọc lại bất ngờ mở miệng một lần nữa.
Đôi mắt vô thần, nhìn chằm chằm những hàng cây xanh chạy vụt qua ngoài cửa sổ, giọng rất thấp, như thể rất buồn rầu: "Thật kỳ lạ, trước đây rõ ràng tôi có thể cảm nhận được anh ta thật sự xem tôi là em trai, ngay sau khi bố mẹ qua đời, trên người anh ta tổng cộng chỉ có mười đồng, nhưng lại sẵn lòng bỏ chín đồng để mua đồ ăn vặt cho tôi. Kết quả đến cuối cùng, lại vì 80 vạn mà chọn trơ mắt nhìn tôi chết."
Cậu ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tống Thanh trong gương chiếu hậu, hỏi: "Có phải rất kỳ lạ không?"
Cùng lúc đó tại biệt thự, Dung Kính cũng hỏi câu hỏi tương tự.
Tạ Trường Thời cởi áo vest treo lên móc, một tay cởi cúc áo cổ áo. Anh đi đến trước tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa, khẽ rũ mắt lấy ly nước đã rửa sạch, nhìn chất lỏng màu trắng sữa từ từ chảy vào trong ly, chậm rãi mở lời: "Bản chất con người vốn rất phức tạp, đôi khi một việc đơn giản, một ý niệm thay đổi đột ngột cùng với thời gian trôi đi đều có thể thay đổi đối phương."
"Ồ," Dung Kính nhíu mày, tiến đến bên cạnh anh, uống một ngụm sữa, sau đó chậm rãi hỏi, "Vậy còn anh, những thứ này có thay đổi anh không?"
"Đương nhiên." Tạ Trường Thời đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Nhưng mà..." Dung Kính chần chừ một chút, thì thầm nhỏ giọng, "Em cảm thấy anh không thay đổi, 12 năm rồi, anh vẫn cho em cảm giác như trước đây."
Độ nhạy bén của Dung Kính mạnh hơn người bình thường không ít. Mặc dù ban đầu khi nhìn thấy Tạ Trường Thời, cậu cảm thấy Tạ Trường Thời không giống trước, nhưng sau cả ngày ở chung, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được, Tạ Trường Thời vẫn là Tạ Trường Thời của trước đây.
Khi kêu cậu dậy sẽ dùng khăn ướt đẫm trùm lên mặt cậu để ngăn cậu ngủ nướng, sẽ chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng, kem đánh răng, bữa sáng, sẽ rót sữa cho cậu.
Không có gì khác biệt so với 12 năm trước.
"Bởi vì anh có thứ cần giữ vững."
Bình thủy tinh dính sữa dâng lên. Bàn tay hơi lạnh bao trùm lấy mặt Dung Kính. Cảm giác lạnh hơn bình thường khiến Dung Kính "ồ" một tiếng. Cậu luống cuống đưa tay gỡ tay người đàn ông ra, nhưng người đàn ông đã đổi mục tiêu, bàn tay đặt lên mái tóc đen nhánh dựng ngược của cậu, lơ đễnh nói, "Tiểu cương thi không cần biết nhiều như vậy, mau uống sữa đi, uống xong thì đi rửa mặt."
Dung Kính: "..."
Hừ.
Dung Kính ừng ực ừng ực uống xong sữa, ngoan ngoãn rửa sạch ly, xách theo bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong ra, cậu vẫn như đêm qua líu lo như chú chim sẻ nhỏ hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Tạ Trường Thời xoa xoa mí mắt chua xót, đột nhiên gọi: "Tiểu Kính."
"... Dạ?"
"Đến giờ ngủ rồi."
"... Ồ."
Mặc dù ban đầu Dung Kính quả thực không buồn ngủ chút nào, nhưng khi cậu trừng mắt thầm thì trong lòng, nghe thấy tiếng thở ổn định và đều đặn của Tạ Trường Thời, dù chỉ là tiếng thở thôi, lại như có tác dụng thôi miên kỳ diệu. Chẳng mấy chốc, Dung Kính đã ngáp liên miên, cọ vào chiếc gối mềm mại bắt đầu buồn ngủ.
Sáng hôm sau, Dung Kính ngửi thấy mùi bữa sáng, rất tự nhiên sau khi rửa mặt đã bay đến bàn ăn.
Khi đang ăn, Đoạn Vân Song gửi tin nhắn đến.
Cô nói rằng từ Trương Dụ không thể biết được lý do vì sao tên đạo sĩ kia lại nhất quyết phải lấy mạng Trình Phác Ngọc. Tuy nhiên, họ đã lấy được từ Trương Dụ một bức ảnh. Đó là bức ảnh Trương Dụ chụp lén tên đạo sĩ năm xưa khi đi tìm hắn. Căn cứ theo điều tra của bộ phận đặc biệt, tỷ lệ tên đạo sĩ này xuất hiện trước công chúng không hề thấp.
Đoạn Vân Song gửi cho Dung Kính một đoạn video dài hơn hai mươi giây.
"Đây là cái gì?" Dung Kính cầm điện thoại chen đến bên cạnh Tạ Trường Thời. Tạ Trường Thời cúi đầu nhìn vài giây, trả lời, "Lễ khai trương khách sạn."
Tống Thanh lặng lẽ mon men lại gần nhìn trộm một cái, ngay sau đó kinh ngạc: "Đây không phải Lư Kiến Thông sao?"
Trên đầu Dung Kính toàn là dấu chấm hỏi: "Thế đó là ai?"
Thám - Tống Thanh – tử lập tức giải thích cho Dung Kính: "Là người phụ trách một dự án của Tập đoàn Giang Đông, trước đây từng cạnh tranh dự án với chúng ta, nhưng không giành được."
Vừa lúc này, tin nhắn thoại của Đoạn Vân Song cũng đến: "Chúng tôi đã hỏi Lư Kiến Thông, hắn ta nói tên đạo sĩ này tự xưng là Lăng Tiêu, được một tổng giám đốc của Tập đoàn Đan Phong giới thiệu cho hắn."
Nhắc đến Tập đoàn Đan Phong, cả ba người Dung Kính đều có chút hiểu biết.
Bởi vì, hai ngày trước, trung tâm thương mại mà Dung Kính và Tạ Trường Thời đến chính là thuộc Tập đoàn Đan Phong.
Dung Kính cắn một miếng xíu mại, bất ngờ hỏi: "Đánh sinh cọc* à?"
*Đánh sinh cọc: chôn sống người hoặc động vật tại các công trình xây dựng nhằm trấn yểm/ cầu may hoặc bù đắp phong thủy
Đoạn Vân Song kinh ngạc: "Cậu cũng nghĩ vậy sao?"
Dung Kính "ừm" một tiếng.
Từ khi biết Trình Phác Ngọc bị nhốt trong trung tâm thương mại không thể thoát ra, cậu đã có suy đoán này. Dù sao, trước đây khi theo Thái Hư gia gia, cậu cũng không phải là chưa từng gặp tình huống tương tự.
Đoạn Vân Song: "Tôi đã điều tra trong khoảng thời gian Trình Phác Ngọc xảy ra chuyện, trung tâm thương mại Đan Phong vừa đúng lúc đình công. Theo lời công nhân, họ đã gặp những chuyện rất kỳ lạ, một bức tường chịu lực khi xây dựng trung tâm thương mại luôn bị sập. Sau đó, người của Tập đoàn Đan Phong đã mời một 'đại sư' đến. 'Đại sư' nói vị trí nền móng của trung tâm thương mại bị lệch, phá hủy phong thủy."
Còn việc sau đó đại sư giải quyết thế nào thì không nằm trong phạm vi hiểu biết của công nhân.
"Dù sao, theo tình hình hiện tại, nguyên nhân cái chết của Trình Phác Ngọc có 90% liên quan đến việc đánh sinh cọc."
Nghe xong lời Đoạn Vân Song nói, Tống Thanh đã ngây người.
Tạ thị cũng làm về bất động sản, bản thân anh ta là trợ lý tổng tài đã trải qua không ít dự án kiến trúc, vì vậy cũng có hiểu biết về việc đánh sinh cọc. Nghe nói là để tránh phá hoại phong thủy khi xây dựng các công trình kiến trúc lớn hoặc cầu vượt, làm tức giận quỷ thần, có người sẽ chọn cách hiến tế sống để cầu mong công trình thuận lợi.
"Chuyện điên rồ như vậy... Thật sự có người làm sao?" Tống Thanh lẩm bẩm nói.
"Có." Dung Kính ngắt cuộc trò chuyện, cúi mắt nói, "Trình Phác Ngọc chẳng phải là một ví dụ sao? Nhưng mà..."
Dung Kính nghĩ, lão đạo sĩ tên Lăng Tiêu kia chắc chắn là một lão làng khi lựa chọn Trình Phác Ngọc cũng đã tốn không ít tâm tư.
Trình Phác Ngọc mồ côi cả cha lẫn mẹ, không có người thân trực hệ, vì vậy đã lợi dụng Trương Dụ để ngụy trang cái chết của Trình Phác Ngọc thành việc trốn nợ. Đồng thời, việc Trình Phác Ngọc chết một cách không rõ ràng cũng ở một mức độ nhất định đã tránh cho cậu ta biết được sự thật mà trở thành oan hồn, đến lúc đó sẽ không thể trấn áp được mà phá hoại trung tâm thương mại.
Nếu không phải cậu và Tạ Trường Thời đi một chuyến đến trung tâm thương mại, đồng thời Trình Phác Ngọc bị Tạ Trường Thời hấp dẫn, bí mật này có lẽ sẽ theo Trình Phác Ngọc rất nhiều năm.
Cho đến một ngày nào đó, Đình Dương thị không cần tòa trung tâm thương mại này nữa, phần nội bộ thối rữa mới có thể lộ ra bộ xương trắng ghê rợn.
"Bây giờ chỉ cần tìm được kẻ tên Lăng Tiêu kia, xử lý hắn, là có thể đưa Trình Phác Ngọc đi đầu thai."
Nhưng muốn tìm được Lăng Tiêu cũng không phải chuyện đơn giản. Đoạn Vân Song đã liên hệ với người phụ trách của Tập đoàn Đan Phong, nhưng đối phương chỉ nói: "Xin lỗi, chúng tôi cũng không rõ cách thức giải quyết vấn đề của đạo trưởng Lăng Tiêu, cũng không biết ông ấy ở đâu."
Đoạn Vân Song cảm thấy hắn ta đang nói dối nên đã thu dọn đồ đạc đi Oánh Châu.
Vì vậy, nhóm Dung Kính cũng không cần ở lại Đình Dương.
Trong sự im lặng, Tống Thanh lặng lẽ giơ tay lên.
Dung Kính và Tạ Trường Thời ngẩng đầu nhìn qua, Tống Thanh cười ngượng một tiếng: "Là thế này, đêm qua tôi đã nói chuyện với Trình Phác Ngọc một hồi. Trình Phác Ngọc nói nó tạm thời vẫn chưa muốn đi đầu thai, muốn nhờ tôi hỏi tiên sinh Dung, liệu có thể trì hoãn thời gian đầu thai được không."
Dung Kính chớp chớp mắt: "Được thôi, nhưng cậu ta không đầu thai thì muốn làm gì?"
Tống Thanh: "Đi làm."
Dung Kính: "?"
Tống Thanh ho nhẹ một tiếng: "Cậu ta trước khi chết không phải vừa nhận được tin tuyển dụng của công ty sao? Kết quả còn chưa kịp đến công ty báo danh đã bị hại chết, nói là có chút tiếc nuối."
Dung Kính: "..."
Vẻ mặt cậu có chút kỳ quái, nhỏ giọng nói: "Nếu tôi biến thành quỷ tôi sẽ nằm im, mỗi ngày treo trên người Tạ Trường Thời nhìn anh ấy đi làm."
Chẳng phải hơn tự mình đi làm sao?
Tống Thanh cũng cảm thấy ý tưởng của Trình Phác Ngọc có chút khó hiểu, nhưng người ta đã yêu cầu thì anh cũng không thể từ chối.
Hơn nữa:
"Tôi đã nói chuyện với cậu ta, phát hiện kiến thức chuyên môn khá vững vàng, hơn nữa cậu ta là một con quỷ, không cần như người bình thường phải ăn uống ngủ nghỉ, hiệu suất công việc chắc chắn sẽ rất cao."
"Tống Thanh."
Tạ Trường Thời, người nãy giờ chưa mở miệng, nhướng mí mắt, nói: "Vị trí tổng tài Tạ thị nhường cho cậu ngồi đó."
Tống Thanh: "À?"
Tạ Trường Thời: "Cậu so với tôi trông còn giống nhà tư bản hơn."
Tống Thanh: “...”