Tạ Trường Thời vốn định đợi Dung Kính về đến nhà mới gọi video, nhưng điều anh không ngờ là…khi kết nối được, khung cảnh phía sau thiếu niên lại không phải Vân Giang Loan mà là... bệnh viện.
Lông mày anh lập tức nhíu lại, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Dung Kính đã ngoan ngoãn kể lại toàn bộ chuyện xảy ra tối nay một cách rành mạch.
Thiếu niên hơi vươn cổ nhìn về phía phòng phẫu thuật, rồi nói với Tạ Trường Thời: “Em đã bảo trợ lý Tống về nghỉ rồi, em ở đây chờ người kia ra.”
“Ừ.” Nghe vậy thì Tạ Trường Thời cũng không lo lắng lắm về sự an toàn của Dung Kính, sức chiến đấu của cậu, chính mắt anh từng chứng kiến. Anh chỉ nói: “Ngày mai anh sẽ về.”
“Ngày mai?” Dung Kính chớp mắt, rõ ràng bất ngờ: “Anh mới đi hôm nay thôi mà? Lúc đi còn nói là ba ngày cơ mà?”
“Chỉ là dự kiến thôi.” Tạ Trường Thời dựa vào sofa, ánh đèn trần âm u hắt lên gương mặt anh, tạo thành những mảng bóng tối trên đường nét rõ ràng, thoạt nhìn có chút dịu dàng. Nhưng ngay sau đó, với một cái nhướng mày nhẹ, vẻ dịu dàng kia liền vỡ tan như ảo ảnh. Anh hỏi ngược lại: “Em không muốn anh về sao?”
“Sao lại thế được?” Dung Kính chống cằm, ngọt ngào đáp lời kiểu mà Tạ Trường Thời thích nghe: “Em nhớ anh mà. Nhân loại các anh chẳng phải có câu ‘một ngày không gặp như cách ba thu’ sao? Mà giờ chúng ta cũng đã không gặp nhau khoảng...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play