Từ sau lần đó, các đại thần trong triều đều không dám nhắc lại chuyện tuyển tú nạp phi.

Nếu như Hoàng hậu cùng Hoàng tử xảy ra điều chi bất trắc, e rằng chưa cần Thánh thượng ra tay, thiên hạ bách tính chỉ cần lời nói cũng đủ khiến đám người kia chết không có đất chôn.

Mười tháng thai nghén, giờ là lúc trái chín cuống rụng.

Sáng sớm hôm ấy, Tạ Lan Âm liền nghe được tiếng hỉ thước ríu rít nơi đầu cành.

Hôm nay, là ngày lành.

Khi nàng ăn xong bữa trưa, cùng Hoàng thượng dạo bước quanh ngự hoa viên, bỗng nhiên giữa hai chân truyền đến một dòng nước ấm.

Tạ Lan Âm sắc mặt đại biến, lập tức nắm chặt tay áo Hoàng thượng.

“Lan Âm, ái phi làm sao vậy?”

“Thiếp… Thiếp hình như sắp sinh rồi.”

Hoàng thượng ngẩn người một thoáng, rồi lập tức ôm lấy nàng, vội vàng chạy về Phượng Tê Cung.

Mọi vật dùng cho sinh sản đã được chuẩn bị chỉnh tề từ sớm.

Hoàng thượng bị bà mụ đỡ đẻ thỉnh ra ngoài.

Ban đầu người còn không cam lòng bước chân rời đi, nhưng bà mụ chỉ nói một câu: “Hoàng thượng ở đây sẽ khiến nương nương khẩn trương, sẽ ảnh hưởng tới việc sinh nở.”

Ngài siết chặt tay Tạ Lan Âm, thấp giọng dặn dò: “Lan Âm, trẫm chờ ở ngoài. Nàng nhất định phải bình an. Nếu nàng có mệnh hệ nào… trẫm cũng chẳng muốn sống nữa.”

Trước khi cửa phòng đóng lại, Hoàng thượng còn không quên dặn: “Bảo đại! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định phải bảo đại!”

Bà mụ: “……”

Nghe động tĩnh bên trong, Hoàng thượng sốt ruột quay sang hỏi Hạ công công: “Sao Lan Âm không có chút động tĩnh nào? Có phải xảy ra chuyện rồi không?”

Hạ công công: “……”

Lão còn chưa từng sinh con bao giờ, làm sao biết được?

Thế là vội vàng chạy đi mời một bà mụ từng có kinh nghiệm đỡ đẻ.

Đó là lần đầu tiên bà được diện thánh, liền run rẩy bẩm báo: “Khởi bẩm Thánh thượng… Nữ tử khi sinh hài tử thường không phát ra tiếng, bởi cần giữ lại sức lực.”

Hoàng thượng nghe vậy liền thở ra một hơi, song vẫn lo lắng mà dạo bước qua lại ngoài cửa.

“Phải đợi lâu như vậy sao?”

Bà mụ đáp: “Thường thì sáu canh giờ là có thể sinh, nếu sinh khó có thể phải mười hai canh giờ.”

“Mười hai canh giờ? Vậy chẳng phải Lan Âm sẽ đau chết mất!”

Ngài càng thêm nôn nóng.

Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến sinh nở, ngài thật sự muốn xông vào thay ái phi chịu hết mọi đau đớn.

May mà chỉ một canh giờ sau, trong phòng vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.

Không lâu sau, một bà mụ bước ra, cao giọng báo hỉ: “Chúc mừng Thánh thượng, Hoàng hậu nương nương hạ sinh một vị tiểu hoàng tử!”

Hoàng thượng vội hỏi: “Lan Âm thế nào? Thân thể nàng có ổn không?”

“Nương nương không việc gì.”

“Vậy thì tốt…”

Ngài rốt cuộc được vào trong.

Phòng sinh tràn ngập mùi máu tươi. Khi bước tới mép giường, sắc mặt Hoàng thượng trắng bệch, so với Tạ Lan Âm vừa sinh xong còn tái nhợt hơn vài phần.

“Lan Âm, khổ cho nàng rồi.”

Nghe được giọng quen thuộc, Tạ Lan Âm cố gắng mở mắt, thấy Hoàng thượng vẻ mặt đau lòng, nàng vươn tay về phía người.

Nhưng tay còn chưa kịp đưa tới liền mềm nhũn rơi xuống, may mà được người kịp thời đón lấy.

“Hài tử đâu?”

Hoàng thượng lúc này mới nhớ ra, vội gọi: “Hài tử đâu? Mau ôm lại đây cho nương nương nhìn một cái.”

Bà mụ lập tức bế tiểu hoàng tử đã được lau khô, nhẹ nhàng trao tận tay người.

Tạ Lan Âm chỉ nhìn thoáng qua, liền mệt mỏi thiếp đi.

Hoàng thượng nhất thời hoảng hốt.

Bà mụ đã quen tính người, vội trấn an: “Nương nương chỉ là quá mệt, nên thiếp đi mà thôi.”

Nghe vậy, người mới nhẹ nhõm thở ra, ngồi yên bên mép giường, vẫn nắm chặt tay Tạ Lan Âm không rời.

Lan Âm.

Ái phi của trẫm.

Hài tử này thật khiến người tức giận, khiến nàng phải chịu bao đau đớn.

Chỉ cần một đứa là đủ rồi.

Con của trẫm và nàng, chắc chắn là tốt nhất thiên hạ.

Hoàng thượng ban tên cho tiểu hoàng tử là Sở Kinh Càn.

Khi càn nhi được tổ chức lễ chọn vật đoán tương lai, liền nắm lấy ngọc tỷ tượng trưng cho ngôi vị hoàng đế.

Lớn lên một chút, lại càng khiến người kinh ngạc. Người khác học nửa tháng mới thuộc được một thiên sách, cậu chỉ cần nghe một lần đã nhớ kỹ không quên.

Vì càn nhi quá mức xuất chúng, Tạ Lan Âm từng có ý định sinh thêm một đứa nữa.

Nhưng Hoàng thượng kiên quyết cự tuyệt.

“Ái phi có thể vì trẫm sinh hạ một hoàng tử, trẫm đã vô cùng mãn nguyện rồi. Đến giờ trẫm vẫn còn nhớ rõ tâm tình khi nàng lâm bồn. Trẫm không muốn một lần nữa đối mặt với nỗi sợ mất đi nàng.”

Chỉ riêng việc này, Hoàng thượng không hề nhượng bộ nàng.

Tạ Lan Âm cũng dần dần buông bỏ tâm tư.

Song, tâm tư các đại thần trong triều thì lại ngày càng không yên.

Khi Tiểu Thái tử lên ba tuổi, các đại thần lại đề nghị tuyển tú.

Nào ngờ năm đó, Giang Nam gặp đại hồng thủy.

Tiểu Thái tử lên năm, triều thần lại bắt đầu ngấp nghé, nhưng đúng năm đó lại xảy ra vụ án gian lận khoa cử, rất nhiều quan viên bị liên lụy.

Đợi đến khi Tiểu Thái tử lên bảy, các đại thần mới kinh ngạc phát hiện Hoàng đế đã hoàn toàn nắm quyền triều chính, lại còn có vài võ tướng đang mưu đồ tây chinh.

Cứ như vậy, năm này qua năm khác, cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu rõ: Hoàng đế không bao giờ nghe lời bọn họ.

Tạ Lan Âm cả một đời này, chẳng biết đã bị bao nhiêu nữ nhân hâm mộ đến đỏ cả mắt.

Được Đế vương độc sủng, cho dù là ghi vào sử sách, cũng sẽ là một bút rực rỡ nhất trong muôn vàn trang sử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play