Dù Giang Miên có né tránh cách mấy, khoảng cách giữa cô và Trình Dật vẫn cứ như vậy bị rút ngắn. Không lâu sau, cô đã đứng đối diện hắn, chỉ cách khoảng ba mét.
Cô dừng lại, khẽ cúi đầu, giọng nhẹ nhàng mà dè dặt:
“Không biết thiếu soái có điều gì căn dặn?”
Máu từ vết thương trên mặt vẫn đang nhỏ giọt theo đường viền cằm mảnh mai, rơi xuống từng giọt, thấm vào vạt áo. Vệt máu đỏ sẫm ấy lại càng làm nổi bật gương mặt trắng mịn, tạo nên một vẻ đẹp tàn tạ mà khiến người ta rung động – vừa kinh tâm động phách, vừa quyến rũ như một đoá hoa sắp tàn, lại càng khiến người khác muốn giày vò, muốn xem nàng rơi lệ, muốn nàng vì mình mà run rẩy.
Trình Dật bất chợt nuốt khan, tay giơ lên khẽ che miệng, cảm giác khó hiểu dâng trào như một đốm lửa trong lòng ngực bị khơi lên.
Hắn không đáp lại. Còn Giang Miên thì không dám tuỳ tiện mở miệng, chỉ đứng yên, giữ lễ độ, tránh từng cái sai sót nhỏ nhất có thể khiến hắn mất kiên nhẫn.
Đôi mắt trong trẻo nhưng cảnh giác của cô nhìn Trình Dật, lại khiến tà niệm trong đầu hắn càng thêm dày đặc. Hắn tưởng tượng, nếu mỹ nhân trước mặt rơi nước mắt, liệu sẽ đẹp đến mức nào? Mà làn da mịn màng này, nếu bị phết roi ở địa lao, liệu sẽ mềm yếu cầu xin ra sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT