Dưới ánh nắng chói chang buổi chiều, trong gian phòng của biệt thự, mọi thứ hỗn loạn tựa như vừa trải qua một trận bão.
Giang Miên nằm trên giường, ý thức chìm nổi như một nhành lục bình không gốc rễ, bị Phó Chi Uyên ôm chặt lấy eo, từng đợt xâm chiếm như cơn sóng không ngừng dội đến. Không biết đã qua bao lâu, chỉ khi ánh trăng đỏ mặt trốn sau tầng mây, cả căn phòng mới dần lấy lại sự yên tĩnh.
Lúc Giang Miên có lại chút ý thức, đã là chiều hôm sau.
Dưới lớp chăn mỏng, cơ thể cô chi chít những dấu tím bầm và dấu hôn ái muội lan rộng khắp người. Chỉ cần hơi cử động, toàn thân như bị xe cán qua, đau đớn ê ẩm không nơi nào tránh khỏi.
Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt như sắp trào nhưng vẫn cố níu lại nơi hàng mi, cả người thoạt nhìn chẳng khác gì một bức tranh mỹ nhân khiến người ta thương xót.
Nhưng người duy nhất có thể ngắm nhìn cảnh đẹp này, lại chẳng hề có chút thương tiếc nào.
Phó Chi Uyên cúi đầu, ôm chặt cô gái nhỏ bé trong lòng, giọng nói khẽ khàng như thì thầm với chính mình: “Miên Miên, em là của anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT