Chiếc rương hành lý của Giang Miên nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, nhưng thực tế lại là hàng cao cấp, chọn lựa kỹ càng từ chất liệu đến thiết kế.
May mắn thay, khả năng chịu va đập của nó rất tốt — từ tầng hai rơi xuống mà vẫn nguyên vẹn nằm gọn dưới mặt đất, không một vết trầy hay dấu hiệu nứt vỡ.
Ánh mắt hai người cùng nhìn theo xuống, liền thấy bên cạnh chiếc rương có một người đàn ông trung niên đang run rẩy giơ cao điện thoại — là quản gia.
Giang Miên tức giận hất tay Phó Chi Uyên ra, không nói một lời liền bước xuống nhặt lại hành lý của mình.
Phó Chi Uyên thoáng ngẩn người, bàn tay vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại khi nắm lấy tay cô vừa nãy. Hắn cụp mắt, khẽ siết lòng bàn tay lại, rồi cũng theo sau bước xuống tầng.
Quản gia run run đưa điện thoại về phía hắn, ý nhắc nhở: “Cậu chủ, ông cụ gọi đến…”
Phó Chi Uyên liếc sang Giang Miên đang ngồi xổm dưới đất kiểm tra chiếc rương xem có hư hỏng gì không, rồi thuận tay nhận lấy điện thoại. Vừa áp máy vào tai, giọng già nhưng vang dội của ông cụ đã oang oang vọng đến: “Phó Chi Uyên! Cái thằng nhãi ranh này muốn tạo phản phải không? Cái tính tình quạu quọ của mày bao giờ mới chịu sửa đây hả? Mày đang hò hét cái gì với cháu dâu của ông đấy?!”
Qua điện thoại, tiếng gậy chống gõ cộp cộp xuống sàn vang lên rõ mồn một, chòm râu trắng dưới cằm ông cụ cũng run rẩy theo từng câu nói.
Phó Chi Uyên khẽ nhíu mày, nhẫn nại trả lời: “Ông nội, chỉ là hiểu lầm thôi ạ. Bọn con giải quyết xong rồi, không có chuyện gì to tát, cũng không có ai to tiếng cả, con đảm bảo.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play