Giang Miên tỉnh lại.
Cô mở mắt, lập tức cảm nhận được cơ thể mình đang nằm trong một vòng tay hơi lạnh, nhưng rất vững chãi. Chớp mắt một cái, tầm nhìn mơ hồ dần rõ, đập vào mắt là gương mặt Hứa Diệc – gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Thấy cô tỉnh, anh mới thực sự nhẹ nhõm thở phào một hơi. Bàn tay dịu dàng xoa nhẹ lên đầu cô, giọng trầm thấp khẽ vang:
— "Miên Miên, em tỉnh rồi..."
Âm giọng vẫn trầm ấm, quyến luyến như mọi khi, nhưng trong ánh mắt kia lại có chút uể oải và ưu tư không thể giấu.
Dù thân xác của anh là người máy, nhưng ý thức thì không. Suốt một ngày một đêm không rời mắt khỏi Giang Miên, thần kinh căng như dây đàn khiến thái dương anh âm ỉ đau nhức — đó là kết quả của việc tiêu hao tinh thần ở cường độ cao.
Giang Miên vẫn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được Hứa Diệc lúc này trông thật mỏi mệt. Cơ thể cô mềm nhũn, toàn thân như không còn chút sức lực, chỉ cảm thấy dính dấp và khó chịu như người vừa ốm nặng xong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT