Dưới đáy thành là một tiểu đạo đen ngòm, không một ngọn đèn, ngoằn ngoèo uốn lượn, dẫn sâu vào lòng đất.

Tần Kỳ đi trước, bước chân vững vàng tựa như đã thuộc lòng từng viên đá nơi đây. Hắn nắm tay Giang Miên, dẫn nàng từng bước đi xuống, không nhanh không chậm, nhưng ổn định như thể đã từng đi qua trăm nghìn lần.

Giang Miên thức thời, không dám mở miệng. Đợi đến cuối con đường âm u, trước mặt rốt cuộc hiện lên một tia sáng le lói.

Đó là một địa lao, tường đá lạnh lẽo treo đầy các loại hình cụ, loang lổ máu khô chưa kịp rửa sạch, mùi máu tanh ẩm mốc ẩn trong gió lạnh, như gặm nhấm từng ngón tay, từng sợi tóc.

Thủ vệ trông thấy Tần Kỳ, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Thái tử điện hạ, tham kiến Thái tử phi.”

Tần Kỳ phẩy tay, không cần đa lễ, trầm giọng hỏi: “Còn sống chứ?”

“Khởi bẩm điện hạ, có dùng thượng phẩm nhân sâm giữ mạng.”

Thủ vệ cúi đầu đáp lời, giọng run run như gió rét giữa mùa đông.

Một cánh cửa sắt dày nặng bị đẩy ra, phát ra âm thanh rầm rầm như tiếng gầm của dã thú bị thương. Bên trong tối đen như mực, mãi đến khi người sau thắp lên nến mới thấy được rõ ràng.

Dưới ánh nến lay động, Giang Miên lập tức nhìn thấy vệt máu đỏ sậm pha đen đan chéo lên nhau loang lổ khắp nền đất.

Ánh mắt nàng khẽ nâng lên. Trên vách đá là một nam nhân đã mất đi hình người, toàn thân đẫm máu, thân thể rách nát đến mức chỉ còn lại da bọc xương.

Y bị đóng thẳng lên tường, không phải trói, mà là dùng từng chiếc đinh dài ngoẵng, xuyên qua tay chân, ghim thẳng vào đá cứng.

Người nọ nghe thấy tiếng động, cố ngẩng đầu. Khuôn mặt huyết nhục mơ hồ khiến Giang Miên nhất thời không thể nhận ra là ai.

Tần Kỳ đứng bên cạnh nàng, khẽ giơ tay ra hiệu cho một tướng lãnh: “Mang đồ lên.”

Một bàn gỗ vuông đặt ở chính giữa căn phòng, từng món từng món hình cụ được trải ra bên trên.

Tần Kỳ đè Giang Miên ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, bản thân thong dong bước tới bên bàn, ngón tay khớp xương rõ ràng lần lượt vuốt qua từng món hình cụ, động tác như thể đang chọn rượu ủ lâu năm.

Cuối cùng, hắn cầm lên một lưỡi dao mảnh mỏng như cánh ve — đó là dịch cốt đao.

Từng cử động đều thong thả, tao nhã, đầy vẻ cao quý kiêu ngạo, tựa như đang thưởng thức một loại nghệ thuật tao nhã nào đó.

Nhưng động tác của hắn lại độc ác đến rợn người — chỉ một thoáng, liền bổ dao xuống người bị đóng trên tường.

Máu tươi phun ào, vấy đầy mặt hắn, khiến cả thân hình toát lên một loại yêu dị tuyệt mỹ.

Nam nhân trên tường phát ra tiếng rên đau đớn đến tê tâm liệt phế, hơi thở đã cạn, nhưng vẫn cắn răng gằn từng tiếng:
“Tần Kỳ… có gan thì giết ta…”

Tần Kỳ nhẹ nhàng bật cười, giọng mỉa mai xen lẫn ý vị khó dò: “Đừng vội, Hoàng huynh. Dù sao ngươi sống cũng chỉ còn chút tác dụng này thôi.”

Nói đoạn, hắn liếc nhìn Giang Miên, ánh mắt sâu như biển, đầy u ám, lại như ẩn giấu điều gì đó.

Ánh mắt ấy khiến da đầu nàng tê rần, toàn thân run rẩy, giống như có từng cơn gió lạnh lẽo len lỏi vào xương sống.

Nàng đương nhiên nghe ra được — kẻ bị đóng trên tường kia, chính là Thành vương.

Nàng nhớ lại lần mình mượn cơ hội dùng thuốc mê để bắt cóc Thành vương chạy trốn, tim liền siết chặt, trong ống tay áo, bàn tay đã nắm thành quyền.

Có lẽ… chắc là… Tần Kỳ sẽ không tính toán chuyện đó nữa?

Giang Miên lòng dạ rối bời, chưa kịp nghĩ tiếp thì bên tai lại vang lên tiếng hét đau đớn đến rách ruột xé gan.

Tần Kỳ cầm dao, thong dong mà vững vàng, cứ thế nhẹ nhàng lóc từng mảng da thịt trên người Thành vương.

Giang Miên trừng lớn mắt, thân thể run lẩy bẩy, bản năng chỉ muốn quay người chạy trốn khỏi nơi này.

Nhưng rất rõ ràng, Tần Kỳ hôm nay đưa nàng đến, không chỉ để trừng trị Thành vương, mà còn là để trừng phạt nàng.

Hắn vốn không có ý tốt, sao có thể để nàng dễ dàng rời đi?

Phía sau, tỳ nữ theo hầu đã được sắp xếp kỹ, không để nàng có nửa bước trốn chạy, lập tức đè nàng xuống ghế.

Giang Miên đành phải tận mắt nhìn Tần Kỳ giống như ác ma hạ thế, đem Thành vương từng tấc lột da, từng đao phanh thịt, cuối cùng thành một bộ bạch cốt, sống sờ sờ bị dày vò cho đến chết.

Đến cả khóc nàng cũng đã quên mất phải làm sao.

Toàn thân nàng như đóng băng, ngơ ngác nhìn nam tử một thân huyết sắc, tay cầm lưỡi dao, từng bước từng bước tiến về phía mình.

Trước khi ngất đi, nàng vẫn còn nghe thấy tiếng hắn thì thầm bên tai, âm trầm thấp nhẹ, nửa như tình nhân nỉ non, nửa như ma thần khẽ gọi: “Miên Miên, thấy rồi chứ? Ai dám động đến người của nàng, Cô tuyệt đối sẽ không để yên.”

“Nàng ngoan ngoãn, làm một vị Hoàng hậu an phận của Cô… Cô sẽ không động đến nàng…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play