Cố Diệc Diễn dùng dị năng băng hệ trải rộng trên mặt đất, chậm rãi đóng băng hết những đoạn sắt nhọn ló ra, rồi mới cho xe vượt qua, rẽ lối xuống cao tốc.
Anh không giết đám người kia. So với một cái chết nhẹ nhàng, thì sống sót trong tận thế với tay chân tàn phế, không còn sức phản kháng – ấy mới là sự giày vò thật sự. Hơn nữa, Miên Miên vẫn đang ở đây. Anh không thể để cô nhìn thấy những hình ảnh đẫm máu ấy, để rồi sinh ra ám ảnh với mình được.
Lúc sắc trời dần ngả chiều, từ xa, Cố Diệc Diễn đã trông thấy một ngôi làng nhỏ bên vệ đường.
Anh nghiêng đầu nhìn sang cô gái bên cạnh – Giang Miên đang ngồi ở ghế phụ, miệng khẽ cười, tay chơi đùa với dây leo từ dị năng của mình, vừa quấn vừa nở hoa. Anh khẽ nói:
“Miên Miên, trời sắp tối rồi. Chúng ta dừng chân ở ngôi làng phía trước nhé.”
“Ừ, anh quyết là được.” – Giang Miên đáp nhẹ, giọng dửng dưng, mắt vẫn dán vào dây leo nở hoa trắng xóa, tuyệt nhiên không buồn liếc anh lấy một lần.
Không được cô nhìn lấy một cái, ánh mắt Cố Diệc Diễn dần tối lại. Anh vươn tay, trực tiếp bứt đoá hoa mềm mại trong lòng bàn tay cô gái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play